Thấy Dao Cơ vẫn im lặng không đáp, ánh mắt lấp lánh nước, Tôn Tuyển nheo mắt, ra vẻ như muốn tiếp tục trêu chọc nàng.
Dao Cơ vốn đã bị hắn làm đến cả người mềm nhũn, nơi tư mật càng mất đi khống chế mà trở nên ẩm ướt.
Nàng vừa thẹn thùng vừa không chịu nổi cảm giác tê dại quấn lấy bụng dưới, đành cắn môi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự nũng nịu đáng thương:
"Không chạy nữa..."
Tôn Tuyển khẽ cười, hài lòng hôn nhẹ lên môi nàng.
Sau đó, hắn nghiêng người, chậm rãi đưa lưỡi tiến vào, trao cho nàng hương vị ngọt ngào hắn vừa nếm trải.
Nhìn đôi mắt long lanh của nàng, hắn mới miễn cưỡng buông tay, để nàng nằm trở lại giường.
Ánh mắt hắn trầm xuống, bàn tay mạnh mẽ cởi bỏ từng lớp vải mỏng, để thân thể mềm mại hoàn toàn phơi bày dưới ánh nến vàng dịu dàng.
"Lần này ta tạm tha cho nàng."
Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn ý cười nguy hiểm, bàn tay không nhẹ không nặng nắm lấy đôi bờ ngực căng tròn mà xoa nắn:
"Nhưng nếu ta còn nghe nàng nói ra mấy lời hồ đồ kia..."
Hắn cúi xuống, dùng ngón tay kẹp lấy đỉnh hồng nhạt trước ngực nàng, nhẹ nhàng kéo căng, chậm rãi vuốt ve rồi bất ngờ dùng lực ấn xuống, khiến Dao Cơ không nhịn được mà rùng mình.
"Lần sau, ta sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
Dao Cơ mở to mắt, giọng nói ngập ngừng:
"Cái... cái gì hồ đồ?"
Tôn Tuyển vốn đã vì chuyện này tức giận suốt nửa đêm, giờ lại thấy nàng hoàn toàn không để tâm, càng hận không thể làm gì đó để nàng khắc sâu vào trí nhớ.
"Nàng không phải đã nói... không muốn ở bên ta nữa sao?"
Hắn đột nhiên trầm giọng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai nàng.
Cơ thể nhỏ nhắn của Dao Cơ khẽ co lại.
Nàng biết rõ khi ấy mình chỉ là giận dỗi nên buột miệng nói ra, không ngờ Tôn Tuyển lại để bụng đến thế.
Thấy nàng vẫn im lặng, ánh mắt hắn càng tối lại, giọng điệu ghen tuông lộ rõ:
"Không cần ta, vậy nàng muốn ở bên ai? Hửm?"
Dao Cơ sững sờ, hiểu ngay hắn đang nói đến ai.
"Không phải! Không phải!"
Nàng vội vàng lắc đầu, không ngờ hắn lại so đo như vậy.
Nhưng nàng nào có biết, ngay từ khoảnh khắc nàng nhắc đến cái tên đó, lòng Tôn Tuyển đã chua xót không chịu nổi.
Chỉ nghĩ đến việc nàng từng ở bên người kia, hắn liền tức giận đến mức bàn tay đang nắm lấy bờ ngực mềm mại cũng vô thức dùng thêm lực.
Mỗi một lần xoa nắn, mỗi một động tác của hắn đều mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Màu hồng nhạt trước ngực nàng bị hắn chà đạp đến sưng đỏ, khiến Dao Cơ vừa tê dại vừa xấu hổ, giọng nói nhỏ dần:
"Ngươi... ngươi quá đáng!"
Nàng uất ức đến mức nước mắt lưng tròng, vừa giận vừa tủi, nhỏ giọng nức nở:
"Ngươi lúc nào cũng bắt nạt ta... Đồ đáng ghét!"
Tôn Tuyển nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, vừa thương vừa giận.
Hắn cúi người, nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải đối diện với mình:
"Nếu ta không bắt nạt nàng, thì bắt nạt ai đây?"
Hơi thở của hắn nóng bỏng, đôi mắt thâm trầm nhìn sâu vào nàng, giọng điệu bá đạo nhưng lại tràn ngập cưng chiều.
"Nghe cho rõ, từ nay về sau, chỉ có ta mới có quyền chạm vào nàng. Không một ai khác được phép!"
Bàn tay hắn lướt dọc theo thân thể nàng, chạm đến nơi mềm mại nhất.
"Hoa huyệt, chỉ có ta mới có thể chạm vào."
Hắn cúi đầu, khẽ cắn lấy vành tai nàng, giọng nói khàn khàn:
"Nàng có hiểu không?"
Dao Cơ bướng bỉnh không chịu khuất phục, hất mặt sang một bên, nhưng khi thấy Tôn Tuyển giơ tay như muốn đánh vào nơi vừa bị xoa nắn, nàng lập tức run rẩy, vội vã gật đầu:
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
"Vậy nàng lặp lại lần nữa."
Mặt Dao Cơ đỏ bừng.
Nàng biết hắn cố tình làm khó nàng, nhưng nếu không nói, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Môi nàng khẽ run, ánh mắt đọng lại chút hơi nước, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, từng chữ đều là ngượng ngùng cực độ:
"Dao Dao... chỉ có thể để Tôn Tuyển chạm vào..."
"Ngoan."
Ngón tay Tôn Tuyển lướt nhẹ qua gò má đỏ hồng của nàng, giọng nói mang theo ý cười nguy hiểm.
Hắn khẽ hôn lên vệt nước mắt còn đọng trên khóe mắt nàng, trầm giọng nói:
"Nàng là thê tử của ta, tất nhiên ta có quyền ôm nàng, hôn nàng, thao nàng."
Bàn tay hắn vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn, ánh mắt tràn ngập dục vọng sâu thẳm.
"Ta không chỉ muốn nàng ngoan ngoãn trong lòng ta, mà còn muốn... để nàng sinh hài tử cho ta."
Dao Cơ chưa từng nghe lời nào bá đạo như vậy, ngượng đến mức vùi mặt vào lồng ngực hắn, nắm tay nhỏ bé đánh nhẹ lên vai hắn:
"Không được nói bậy! Xú man tử... không được nói bậy!"
Tôn Tuyển cười khẽ, bàn tay ấm áp ôm lấy vòng eo nàng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ý cười cưng chiều:
"Hảo hảo, không nói, không nói nữa."
Thấy nàng đã không còn giận dỗi, hắn mới nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng dẫn dắt, trầm giọng:
"Ngoan, Dao Dao, đến đây, chạm vào ta."