Chương 4

Kiều Na quay lại phòng thay đồ, cởi quần lót chữ T ra, quần lót đã ướt sũng, trên chân cô còn dính một ít dâm thủy.

Cô lấy khăn giấy trong túi ra, cúi xuống dùng khăn giấy lau sạch dâm thủy, sau đó mặc một chiếc quần lót sạch, cởi trang phục diễn, để lộ hai bầu ngực trắng nõn.

Kiều Na rũ mắt nhìn, cảm thấy hơi ấm của Thẩm Tư Triết vẫn còn ở chỗ đó.

Lúc nhận phim, Kiều Na đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị chạm vào ngực, nhưng, vừa nãy, Thẩm Tư Triết dùng dương vật kiêu hãnh cọ vào vào

phần dưới của cô, chắc chắn đã vi phạm quy định trong nghề.

Kiều Na cũng bình tĩnh lại sau khi trải nghiệm cao trào, chỉ khi đến phòng thay đồ, cô mới nhớ ra những điều này. Thẩm Tư Triết làm như thế với cô, vậy thì cũng đối xử với các nữ diễn viên khác giống vậy sao?

Kiều Na đang suy nghĩ lung tung. Lúc này, có cuộc gọi đến, là Thôi Tri Thụy.

Kiều Na trước đây là nữ diễn viên vô danh, Thôi Tri Thụy dường như không bao giờ gọi điện cho cô, nếu có chuyện gì anh ta sẽ báo cho Trợ lý Phạm. Trợ lý Phạm phụ trách ba nữ diễn viên, danh tiếng của Kiều Na là kém nhất, cho nên nói chính xác thì Kiều Na không có trợ lý.

Từ khi nhận vai nữ số ba, rõ ràng là Thôi Tri Thụy đã gọi điện nhiều hơn.

Kiều Na nhận điện thoại:

"Alo, anh Thôi."

"Ừm, cảnh đầu tiên quay xong rồi à?"

Kiều Na nói "Ừm".

Thôi Tri Thụy rất thản nhiên nói:

"Cô biết Phùng Diệp đúng không?"

Phùng Diệp, Đạo diễn Phùng, người đã trở thành đạo diễn nổi tiếng chỉ sau một bộ phim.

Trong đầu Kiều Na hiện lên hình ảnh Phùng Diệp, không hiểu sao Thôi Tri Thụy lại đột nhiên nhắc đến người này:

"À, em có biết."

Thôi Tri Thụy bật ra một tiếng cười khúc khích "Có một bộ phim ngắn, Đạo diễn Phùng đang tìm nữ chính, tôi đọc kịch bản thấy cô khá phù hợp, hai giờ chiều ngày mai, đến Lộc Viên thử vai."

Kiều Na sửng sốt nên quên đáp lại.

Thôi Tri Thụy không nghe được câu trả lời, hơi mất kiên nhẫn hỏi:

"Kiều Na, cô đang làm gì vậy? Có nghe tôi nói gì không?"

"Nghe thấy rồi"

"Hai giờ chiều ngày mai, đến Lộc Viên thử vai. Dạ, em hiểu rồi, cảm ơn anh Thôi."

Kiều Na thật lòng vui vẻ, trong giọng điệu cũng tràn đầy hưng phấn.

Thôi Tri Thụy nói:

"Đừng vui mừng quá sớm, vượt qua hay không phụ thuộc vào Đạo diễn Phùng."

Kiều Na vui mừng đến mức chỉ có thể nói lời cảm ơn. Khi Thôi Tri Thụy cúp máy, còn bảo sẽ cử trợ lý riêng cho cô, sau này nếu có tài nguyên, anh ta sẽ kết nối với trợ lý.

Kiều Na choáng váng khi nghe tin có trợ lý, vui mừng đến mức máu sôi lên, điều này có phải mang ý nghĩa con đường thành ngôi sao của cô cuối cùng cũng sắp sửa bắt đầu?

Hai người nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Kiều Na nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mặc áo thun trắng và quần short, đeo túi nhỏ, cầm túi trang điểm đi ra ngoài, khi đi ngang qua trường quay thì dừng lại một chút.

Những mảnh kính vỡ trên phim trường đã được dọn sạch sẽ, một tấm thảm trắng tinh đã được trải ra. Cảnh này là cảnh ân ái giữa nam chính và nữ chính trên thảm.

Lưu Oánh mặc một chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng rãi, cởi đến nút thứ ba, cô ta nằm trên thảm, bộ ngực tròn ưỡn thẳng, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh quấn quanh eo Thẩm Tư Triết.

Thẩm Tư Triết không mặc đồ, cơ ngực bụng rõ ràng, hai tay chống ở hai bên người Lưu Oánh, cơ thể gồng lên, eo chùng xuống bắt chước động tác cắm rút, đong đưa đầy

sức sống...

Lưu Oánh rên ɾỉ nũng nịu "A... Anh trai... Sâu quá..."

Kiều Na đứng yên quan sát, thấy rõ hai người đang rất gần nhau, nhưng phần thân dưới của Thẩm Tư Triết lại đang mặc đồ bảo hộ, điểm va chạm rõ ràng là gần bên trong đùi...

Trong lòng cô như thắt lại, đây mới thực sự là tá vị. Kiều Na mím môi, ngẫm lại có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều Thẩm Tư Triết là ảnh đế, làm sao có thể không chuyên nghiệp?

Có lẽ vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hoặc Thẩm ảnh đế muốn dùng chiêu để cô diễn tự nhiên hơn.

Kiều Na an ủi bản thân, sau đó thu hồi ánh mắt, cất bước đi ra ngoài.

Kiều Na vừa về đến nhà đã đi tắm ngay, cô vừa sấy tóc xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô tưởng người giao đồ ăn đến, nên thản nhiên

khoác áo len đi ra mở cửa.

Người đàn ông đứng ở cửa vô cùng cao, nhìn rất trẻ, mí mắt hơi rũ xuống, như chưa tỉnh ngủ. Khi Kiều Na đang đánh giá anh ta, anh ta cũng

đang nhìn Kiều Na.

"Cô là?"

Giọng nói của người đàn ông đặc biệt trầm thấp, khóe môi cong lên, cả người tỏa ra sự ấm áp như mặt trời:

"Cô là Kiều Na? À, tôi là..."

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới người Kiều Na, người phụ nữ trước mặt vừa mới tắm xong, mái tóc dài ướt đẫm một nửa, khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng, nửa người lộ ra ngoài, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt áo len trước ngực.

Anh ta nhướng mày.

Có phải bên trong cũng trống không. Cô chỉ để lộ nửa người trên, vậy nửa dưới...

Chẳng lẽ không mặc gì?

Kiều Na cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này cực kỳ thiếu tôn trọng, nên giận dữ nhíu mày xinh đẹp lại, cô đang định đóng cửa, lại bị cánh tay dài của người đàn ông chặn lại. Người đàn ông đẩy một cái, đã bước vào nhà.