"Rẹt… rẹt…"
Tiếng cào cấu yếu ớt vang lên từ vách đá phủ đầy rêu phong. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua kẽ lá cao vút, rơi xuống gương mặt lấm lem bùn đất của Kaito. Trán hắn rịn mồ hôi, ngực phập phồng vì mệt mỏi. Mùi máu tanh vẫn còn vương vất trong không khí, quyện với hương mục rữa từ xác Goblin đang phân hủy.
"Còn 7 con nữa…" – Hắn thì thầm, giọng khàn đặc như thể vừa được lôi lên từ địa ngục.
Kaito đứng dậy, tay cầm chặt cán rìu sứt mẻ. Cơ thể hắn bầm dập, áo giáp da tạm bợ rách toạc nhiều mảnh, nhưng ánh mắt… ánh mắt đó vẫn rực cháy – không phải của một kẻ muốn sống, mà là của một con thú đang thức tỉnh.
Hắn tiếp tục đi xuyên qua cánh rừng u ám, nơi mà tiếng chim chóc đã bị thay thế bằng những tiếng cào cào răng rắc, tiếng thở dài vang vọng từ xa, và cả những ánh mắt lén lút từ sau tán lá.
Rồi hắn bắt gặp chúng – năm con Goblin tụ tập quanh một cái hồ cạn, đang róc rách rửa mặt bằng… máu.
Chúng không thấy hắn. Nhưng hắn thấy rõ từng cử động nhỏ, từng nụ cười khinh bỉ của bọn chúng. Một con còn dùng chiếc xương cẳng tay người làm thìa, khuấy lên vũng máu đông đặc, vừa khuấy vừa liếm láp.
"...Thứ này... không phải chỉ là quái vật... chúng đang tiến hóa…"
Kaito cảm nhận được linh cảm nguy hiểm trong lồng ngực.
Hắn không còn do dự. Không chần chừ. Không dao động.
ẦM!
Cây rìu phóng thẳng về phía trước, bổ ngang đầu một con Goblin, khiến hộp sọ nó vỡ vụn như quả trứng bị nện búa.
"GUOOOHHH!!"
Bốn con còn lại gào lên, lập tức phản công. Một con cầm giáo, một con dùng móng vuốt, hai con còn lại phóng đến như loài chó hoang.
Kaito xoay người, lách khỏi mũi giáo lao đến, kéo theo vệt máu từ cánh tay bị rạch rách. Nhưng hắn không dừng lại. Hắn cười.
"Đây mới đúng là thế giới của tao."
Hắn nắm lấy cổ tay con Goblin vừa đâm hắn, bẻ ngược. Tiếng xương gãy "rắc" vang lên đầy khoái cảm, máu bắn tung tóe. Hắn giật lấy ngọn giáo, đâm ngược lại vào ngực nó – sâu đến tận cán.
SHHHRRRRRKK!
Goblin tru tréo. Một con khác nhảy lên lưng hắn, cào cấu dữ dội, móng vuốt xé rách da thịt. Nhưng hắn không quan tâm.
Kaito lùi ngược ra sau, đập lưng mình vào gốc cây phía sau, nghiền nát con Goblin trên lưng bằng sức nặng của chính cơ thể.
Cuộc chiến kéo dài vài phút.
Nhưng với Kaito, mỗi giây trôi qua đều như hàng giờ.
Hắn giết.
Giết với sự im lặng lạnh lẽo.
Không phải vì nhiệm vụ.
Không phải vì điểm thưởng.
Mà vì cảm giác đó – cảm giác được làm chủ sinh tử của kẻ khác – đã bắt đầu đâm rễ trong hắn.
[Hệ Thống]:
Goblin cấp 3 bị tiêu diệt.
Goblin cấp 2 bị tiêu diệt.
Goblin cấp 3 bị tiêu diệt.
Goblin cấp 2 bị tiêu diệt.
Goblin cấp 1 bị tiêu diệt.
Tổng thưởng: +180 EXP
Tiến trình nhiệm vụ "Sát Thủ Goblin": 8/10
Kaito quỳ xuống bên xác Goblin cuối cùng, bàn tay đầy máu nâng lên một mảnh gương vỡ lấp lánh ánh sáng từ hồ nước.
Hắn nhìn vào đó.
Thứ hắn thấy...
Không còn là Kaito – con người cũ.
Mà là một gã đàn ông trẻ tuổi, với ánh mắt trống rỗng, nụ cười nhếch mép, và máu – máu vương trên gò má, máu chảy từ tóc xuống, như thể hắn đang đội một chiếc vương miện đỏ tươi.
[Cảnh Báo – Hệ Thống Phát Hiện Dị Biến Tâm Trí]
Phát hiện hành vi tàn bạo vượt mức kiểm soát.
Danh hiệu tiềm năng: "Kẻ Lạc Lối" - Đã được đánh dấu.
Kích hoạt điều kiện ẩn: [Nhiệm Vụ Ẩn – Hồn Ma Giữa Bầy Quỷ]
Chi tiết nhiệm vụ: ???
Kaito ngẩng mặt lên trời, không nói gì.
Gió lạnh thổi qua, rít lên như tiếng khóc thầm từ địa ngục.
Và hắn chỉ thì thầm một câu…
"Giết nữa đi… còn bao nhiêu… nữa đây…"
TO BE CONTINUED...