Chương 1: Ma Long của Thành Ngầm

Thành ngầm – nơi ẩn sâu dưới lòng đất, nằm trong các vùng hiểm trở như núi sâu, hoang mạc hay núi lửa, là một thế giới bí ẩn và đầy rẫy nguy hiểm.

Rồng khổng lồ, ác ma, những sinh vật tà ác và hiểm độc… Tất cả đều là mô tả chân thật về thành ngầm. Đối với người bình thường, sự tồn tại của thành ngầm chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Thế nhưng, nơi nguy hiểm nhất lại cũng là nơi tiềm ẩn những phần thưởng giá trị nhất. Bất kỳ thành ngầm nào cũng cất giấu vô vàn kho báu.

Mạo hiểm giả, pháp sư, đạo tặc… vô số người dũng cảm đã bước chân vào thành ngầm đầy cạm bẫy ấy. Nhưng kẻ có thể mang được kho báu ra ngoài thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ cần mang ra được một phần nhỏ của kho báu đó, cũng đã đủ để sống cuộc đời xa hoa mà ngay cả giới quý tộc cũng phải ghen tị — tiêu xài tiền vàng như nước, mua đất dựng trang viên.

Chưa kể đến, danh tiếng lẫy lừng đi kèm theo những chiến tích đó, cũng đủ khiến ai nấy đều mê đắm.

Đó chính là những anh hùng đã đánh chiếm thành ngầm tà ác!

Họ đánh bại lãnh chúa đáng sợ của thành ngầm, cứu sống không biết bao nhiêu cư dân vô tội xung quanh!

Nhưng mà...

Lance biết rất rõ – tất cả những lời đó, đều là lời dối trá trắng trợn!

Thành ngầm đúng là có kho báu, nhưng nói đến "chính nghĩa" thì đúng là nói vớ vẩn!

Người ta luôn tô vẽ nào là vườn hoa rực rỡ, nào là mục tiêu cao cả… Nhưng thực chất, những kẻ được gọi là "anh hùng chính nghĩa" từ thế giới ánh sáng kia, chẳng qua chỉ là đến đây để cướp bóc kho báu, vì lòng tham mà khoác lên bộ áo đạo đức!

Bọn họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của những sinh vật và con người đang sống trong thành ngầm?

Không chỉ phải chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt, tối tăm, tuyệt vọng mỗi ngày, mà đến cả tài sản vốn thuộc về mình cũng bị cướp đoạt bởi những kẻ tự xưng là anh hùng chính nghĩa. Sau khi giết chóc và cướp bóc xong, trở về mặt đất, bọn họ còn dùng những lời độc địa nhất để mắng chửi thành ngầm như thể nơi đây là địa ngục vậy.

Mấy người dám ví von một kẻ văn minh như Lance là tên man rợ, mỗi ngày đều phải ăn thịt người sống rồi đi tiêu xác người — đúng là quá đáng!

Trời có mắt — dù là Lance trước khi xuyên không, một otaku chính hiệu, hay là chủ nhân cũ của thân xác này — một con ma long nơi vực sâu suốt ngày chỉ thích vùi đầu đọc sách — thì cả hai đều là kiểu sinh vật sống nội tâm, chẳng hề liên quan đến bạo lực!

Loại hành vi này không còn là "được lợi rồi còn giả vờ thanh cao" nữa.

Mà là loại "ăn no sạch sành sanh, còn đạp thêm ngàn cú, rồi chê đồ ăn dở, ăn không đã miệng!"

Chuyện như vậy! Tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Đặc biệt là — hiện giờ Lance còn là chủ nhân của tòa thành ngầm này!

Với tư cách là người từ thế giới hiện đại xuyên không đến dị giới, xưa nay Lance chỉ từng vào vai mạo hiểm giả cướp bóc thành ngầm trong game, chứ chưa từng bị ai cướp ngược bao giờ!

Muốn cướp kho báu của ta? Không đời nào!

"Ầm!"

Nghĩ đến đó, Lance tức đến mức từ mũi phun ra hai luồng lửa nóng rực, khiến nhiệt độ trong phòng lập tức tăng vọt như biến thành một cái lò luyện kim.

May mà ngọn lửa bốc lên chưa đến nửa giây thì đã tắt ngúm, nếu không thì cả căn phòng chắc đã cháy đen như than rồi.

Lửa...?

Nhìn thấy ngọn lửa vừa phun ra từ mũi mình, Lance mới chợt nhớ ra — bây giờ cậu không còn là con người nữa.

Là rồng. Chính xác hơn là một con rồng khổng lồ toàn thân phủ đầy vảy đen.

"Trông... đúng là ác quỷ thật rồi đấy..." Nhìn cái đầu rồng to đùng và thân hình cường tráng trong tấm gương lớn, Lance không khỏi cảm thán.

"Không được không được, sao mình lại có thể đồng tình với mấy tên mạo hiểm giả khốn kiếp đó cơ chứ.

Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ xấu trong đầu, Langdon tiếp tục nghĩ về cơ thể anh đã du hành qua thời gian và không gian.

Tái sinh thành một con rồng khổng lồ, dù chỉ ăn uống suốt ngày và không làm gì cả, bạn vẫn có thể trở thành một vị thánh nhân mạnh mẽ chỉ cần đợi đến khi trưởng thành.

Có thể nói rằng...một chủng tộc siêu phàm bẩm sinh!

Chưa kể đến Langdon, là một siêu rồng sở hữu cả một thành phố ngầm và có khả năng giao tiếp với nhiều vị diện, thực lực của anh từ lâu đã đạt đến trình độ của một "đại hiền nhân".

Đứng đầu về sức mạnh chiến đấu ngoại trừ các vị thần.

Nhưng dù là con người, yêu tinh hay thậm chí là Orc thì sở thích của chúng vẫn là giết rồng!

Cưỡi rồng!

Cắt bỏ mọi cơ quan trong cơ thể rồng và chế tạo thành vũ khí, thuốc, áo giáp và đồ thủ công.

Bây giờ thậm chí còn tệ hơn, và một số người thậm chí còn nói rằng nhóm tội ác này

Những kẻ xấu đã từng lập nên một sở thú hoàng gia và bắt rồng để triển lãm.

Nếu anh ta du hành đến một thế giới khác dưới hình dạng con người, thì Langdon đương nhiên... Tôi cũng muốn đến thăm loại quái vật đó!

Nhưng bây giờ tôi đã là một con rồng,

"Chúng tôi sẽ không bao giờ để con người thành công!"

Ngay khi Langdon sắp phun lửa ra từ mũi lần nữa, một con yêu tinh xanh nhảy tới ngọn đồi kho báu của anh.

"Ngài Langdon! Một nữ yêu tinh đã đột nhập vào ngục tối của chúng tôi! Và...cô ta rất kỳ lạ!"

"Người phụ nữ yêu tinh?"

Ngọn lửa lại phun ra từ lỗ mũi của Langdon. Anh ta vô cùng sửng sốt khi biết rằng mình chỉ mới du hành đến thế giới kỳ lạ này chưa đầy một ngày, và giờ đây những anh hùng, nhà thám hiểm và chiến binh này lại đến thăm anh.

Cuộc sống bề mặt tham lam thực sự luôn tham lam ngục tối.

"Với sức mạnh cấp hiền giả của ta, sẽ không dễ để đối phó với các nhà thám hiểm tộc elf, nhưng..."

"Nếu ta giết yêu tinh này, đồng bọn của cô ta sẽ biết chuyện, và họ sẽ vào đó để thám hiểm, rồi họ sẽ bị giết. Sau đó, Vương quốc yêu tinh sẽ biết chuyện. Nếu ta đẩy lùi họ, toàn bộ mặt phẳng sẽ biết về ngục tối này..."

Langdon dùng bộ não thông minh của mình khi còn là người ở kiếp trước để nhanh chóng tưởng tượng: "Nếu các quốc gia, Giáo hội, Liên minh... ở vị diện này biết rằng có một con rồng cấp thánh vĩ đại trong ngục tối, có lẽ họ sẽ phát điên mất."

"Bọn họ sẽ thành lập một liên minh gồm 100.000 người, do một số vị đại hiền giả dẫn đầu, và sẽ điên cuồng đến quấy rối ta!"

"Nếu ta bị đánh bại, không chỉ kho báu của ta bị lấy mất mà bọn chúng còn xé gân và lột da ta để làm đồ tạo tác, rồi treo đầu ta lên cao trong thành phố hoàng gia để trưng bày!"

"Chết tiệt, chuyện này không thể xảy ra được!"

Langdon nghĩ đến nhiều điều cùng một lúc, và ánh mắt anh đột nhiên trở nên quyết tâm.

Mặc dù cô ấy chỉ là một cô tiên nhỏ bé, nhưng bạn không thể dễ dàng bị lừa như vậy được!

"Tôi không thể giết cô ta! Nhưng tôi cũng không thể để cô ta lấy đồ của tôi, vậy nên tôi cũng có thể... dọa cô ta chạy mất!"

Không nên dọa mọi người bằng hình dạng của một con rồng vì điều đó chỉ khiến mọi người thêm thèm muốn.

"Trong hình dạng con người của tôi?"

Thân hình khổng lồ giống rồng của Langdon đột nhiên thu nhỏ lại, ngay khi anh nghĩ tới điều đó, một "người đàn ông" đẹp trai đã xuất hiện trong hành lang.

Nhưng không giống như một người đàn ông bình thường, hình dạng con người mà Langdon biến thành có hai sừng trên đầu và một cái đuôi dài, dày phía sau.

"Không, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay."

Tôi đã biến đổi từ một con rồng và thay đổi ngoại hình. "

"Có sinh vật nào phù hợp với những sinh vật sẽ xuất hiện trong ngục tối không?

"Đúng!"

Những hình ảnh liên tục hiện lên trong tâm trí Langdon. Bộ não rồng khổng lồ của anh ta quay nhanh và cuối cùng dừng lại ở một bóng người cao lớn, ăn mặc thô kệch với nước da xanh lục!

"Biến hình thành... một con Orc da xanh!"

Hình dáng rồng đẹp trai của Langdon một lần nữa trở nên cao lớn hơn.

Một tên Orc da xanh, cao hơn ba mét, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp và lộ ra hai chiếc răng nanh khổng lồ, xuất hiện trong hành lang.

"Không tệ, không tệ."

Nhìn mình trong gương, Langdon gật đầu bằng giọng nói trầm khàn.

Không chỉ ngoại hình mà giọng nói cũng giống với con thú xanh.

Mọi người đều giống hệt nhau.

"Nhưng vẫn còn thiếu thứ gì đó..." Langdon nhặt một thanh gỗ dày có ngạnh ở bên cạnh, "Nó hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của một con Orc!"

Rất hài lòng với sự cải trang của mình, Langdon quay sang tên yêu tinh và nói, "Hãy đưa tôi đi tìm những kẻ xâm nhập đó."