Màn tối bao trùm lấy nhóm người, không gian xung quanh trở nên mờ mịt và quái lạ. Cảm giác như thể mọi thứ đều không thật, như họ đang bước vào một chiều không gian khác. Không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng thở của họ, tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên ắng. Cảm giác bất an và căng thẳng lấn át lý trí của mỗi người trong nhóm.
Leona tiến về phía trước, cảm giác như mình đang bị cuốn vào một thế giới mà bản thân chưa từng tưởng tượng. Mỗi bước đi đều mang theo một sự nặng nề, như thể cô đang bước vào một vực thẳm không đáy. Tuy nhiên, cô không thể dừng lại, bởi đã không còn đường lùi. Chỉ có thể tiến lên, tìm ra sự thật, và đối mặt với những gì đang chờ đợi phía trước.
Mia bước theo sau, mắt cô nhìn quanh với vẻ cảnh giác. "Leona, tôi cảm thấy… như thể chúng ta đang bị theo dõi."
"Có thể," Leona đáp, không quay lại. "Nhưng giờ chúng ta không thể lo lắng về chuyện đó. Chúng ta cần phải tiếp tục."
Họ đi xuyên qua không gian mờ ảo, đi qua những hành lang dài và những căn phòng rộng lớn. Những hình ảnh kỳ lạ hiện lên trên các màn hình xung quanh, những cảnh chiến tranh, sự tàn phá, và những sinh vật lạ. Mỗi hình ảnh lại như một mảnh ghép trong bức tranh khổng lồ của vũ trụ, nơi loài người chỉ là một phần nhỏ bé trong một thế giới rộng lớn và nguy hiểm.
Cuối cùng, họ đến một phòng lớn, nơi mà không gian hoàn toàn khác biệt so với mọi thứ trước đó. Phòng này không có ánh sáng, nhưng lại đầy những cột đá kỳ lạ, chạm khắc những ký tự mà họ không thể hiểu. Những cột đá này phát sáng mờ ảo, như thể chúng chứa đựng một năng lượng huyền bí nào đó.
Trong trung tâm căn phòng là một cỗ máy khổng lồ, trông giống như một thiết bị cổ xưa nhưng lại mang trong mình một sức mạnh kỳ lạ. Leona tiến lại gần, bàn tay cô chạm vào bề mặt lạnh lẽo của máy móc. Một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, và ngay lập tức, một giọng nói vang lên trong không gian.
"Chào mừng các ngươi, những kẻ được chọn."
Giọng nói ấy như cắt ngang mọi suy nghĩ của họ. Không ai có thể xác định được từ đâu nó phát ra, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự tồn tại của nó. Mỗi từ đều đầy sức mạnh, vang vọng trong không gian như những tiếng vọng của một vũ trụ vô cùng lớn lao.
"Các ngươi đã đi qua rất nhiều thử thách. Nhưng các ngươi chưa biết hết được mục đích của mình."
Leona nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. "Mục đích gì?" Cô hỏi, giọng nghiêm nghị.
Giọng nói cười nhẹ, như thể nhận thấy sự hoang mang trong câu hỏi của cô. "Các ngươi là những người duy nhất còn lại. Những người duy nhất có khả năng thay đổi định mệnh của vũ trụ này. Nhưng để làm được điều đó, các ngươi phải đối mặt với chính những gì đã tạo ra thế giới này."
Mia nhìn Leona, rồi quay lại nhìn những cột đá xung quanh. "Điều đó có nghĩa là gì? Chúng ta phải làm gì để thay đổi mọi thứ?"
"Để thay đổi, các ngươi phải hiểu. Phải hiểu về bản chất của những gì các ngươi đang tìm kiếm," giọng nói tiếp tục. "Các ngươi không chỉ là những kẻ xâm nhập. Các ngươi là những người mang trong mình lời nguyền của thế giới này. Và nếu các ngươi muốn sống sót, các ngươi phải giải mã lời nguyền đó."
Leona nhìn vào cỗ máy khổng lồ, suy ngẫm về những gì vừa nghe. Mọi thứ dường như đang xoay quanh một điểm mơ hồ, nơi mà quá khứ và tương lai giao thoa, nơi mà loài người sẽ có thể thay đổi vận mệnh của mình, nhưng cái giá phải trả là không thể lường trước.
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Leona hỏi, giọng cô kiên quyết hơn bao giờ hết.
Giọng nói không trả lời ngay lập tức, nhưng ngay khi nó vang lên, cả nhóm đều cảm thấy như có một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn đi mọi thứ xung quanh. "Các ngươi đã đến nơi cuối cùng. Nhưng các ngươi sẽ phải quyết định. Liệu các ngươi có đủ sức mạnh để đối mặt với những điều chưa từng biết? Liệu các ngươi có đủ can đảm để chấp nhận cái giá của sự thay đổi?"
Một tia sáng lóe lên từ cỗ máy, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, tạo ra một cảnh tượng kỳ lạ. Những ký tự cổ xưa trên các cột đá bắt đầu phát sáng, và một luồng năng lượng mạnh mẽ dâng lên từ dưới đất. Một cánh cửa khổng lồ mở ra, dẫn vào một không gian khác, một không gian đầy nguy hiểm và bí ẩn.
"Đi thôi," Leona nói, không chút do dự. "Chúng ta không thể quay lại. Đây là lúc để đối mặt với định mệnh của mình."
Cả nhóm bước về phía cánh cửa, và khi họ bước vào, họ biết rằng họ đã vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa thế giới của con người và một thế giới khác mà họ chưa thể hình dung. Sự thật mà họ đang tìm kiếm đã gần ngay trước mắt, nhưng liệu họ có thể chịu đựng được những gì sẽ đến?
Bước vào cánh cửa đó, họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất: tiến lên và khám phá những bí ẩn chưa được hé lộ, hay bỏ cuộc và để vũ trụ này tiếp tục vận hành theo cách của nó? Câu trả lời vẫn chưa có.