Ánh sáng từ những đám mây điện tử dần dịu đi, và không khí trong đấu trường giờ trở nên trong lành lạ thường. Những đám mây ảo giác đã tan biến, nhường chỗ cho không gian thực sự, nơi mà chỉ còn lại những tàn dư của cuộc chiến. Sinh vật đen tối đã bị đánh bại, nhưng sự tĩnh lặng kéo theo những câu hỏi chưa lời đáp.
Leona đứng im, đôi mắt vẫn còn ánh lên một sự kiên cường. Tuy chiến thắng là điều hiển nhiên, nhưng cô biết rằng chiến thắng này chưa phải là điểm cuối. Đó chỉ là một chặng dừng chân trong hành trình dài của nhân loại, hành trình mà họ phải đối mặt với những hậu quả không thể lường trước.
Kai bước đến bên cạnh cô, ánh mắt không còn vẻ quyết liệt như trước. Giờ đây, thay vào đó là sự mệt mỏi và trầm tư. "Chúng ta đã làm được," Kai thở dài, đôi tay vẫn nắm chặt vũ khí. "Nhưng cái giá phải trả sẽ là gì?"
Leona nhìn vào đội quân của mình, những chiến binh giờ đây đều kiệt sức, nhưng trong ánh mắt họ vẫn còn ánh lên một niềm hy vọng mỏng manh. Họ đã chiến đấu để bảo vệ cái còn lại của thế giới này, nhưng bây giờ, một thế giới mới phải được xây dựng từ đống đổ nát.
"Chúng ta đã mất quá nhiều," Leona nói khẽ, ánh mắt lướt qua những tàn tích xung quanh. "Nhưng chúng ta vẫn còn có thể tái sinh."
Đúng như lời Leona, cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi. Những tòa nhà đổ nát, những bức tường cũ kỹ giờ đây như những bộ xương của một thế giới đã từng vĩ đại. Một thế giới từng vươn tới những giấc mơ, những khám phá vô tận về công nghệ, vũ trụ, và chính con người. Nhưng tất cả những gì còn lại là những tàn dư, là dấu vết của một nền văn minh đã sa sút.
"Có lẽ đã đến lúc để chúng ta học lại từ những sai lầm của quá khứ," Leona tiếp tục, giọng cô đầy sự trầm ngâm. "Thế giới cũ đã kết thúc. Đã đến lúc chúng ta xây dựng lại."
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ấm của ánh mặt trời đầu tiên sau trận chiến. Đó là dấu hiệu của một khởi đầu mới. Những thành viên trong đội quân Aeon bắt đầu nắm tay nhau, nhìn về phía chân trời, nơi mà tương lai chờ đợi.
Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận sự thay đổi. Trong khi một số người trong đội quân thấy sự hy vọng đang bắt đầu nảy mầm, một vài người khác lại không thể dập tắt nỗi đau trong lòng mình. Họ đã mất quá nhiều trong cuộc chiến này. Những người thân yêu, những đồng đội cũ, tất cả giờ đây đã trở thành những cái tên không còn được nhắc đến, chỉ còn lại trong ký ức mờ mịt.
"Cái giá quá đắt," một chiến binh đứng phía sau Leona lên tiếng. "Có thật là chúng ta sẽ xây dựng lại một thế giới không còn bóng dáng của sự tàn ác, chiến tranh và đau khổ nữa không?"
Leona quay lại, đối diện với chiến binh ấy, đôi mắt cô đầy sự kiên định. "Không có gì là dễ dàng. Nhưng chúng ta sẽ không lặp lại những sai lầm của quá khứ. Tất cả những gì chúng ta cần làm là xây dựng từ những tàn dư này, học hỏi từ quá khứ, và tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn."
Nhưng những lời của Leona dường như không thể xoa dịu hoàn toàn sự hoài nghi trong lòng mọi người. Họ đã chứng kiến quá nhiều cuộc chiến, quá nhiều hy sinh, và những kẻ thù không bao giờ ngừng lại. Đối mặt với một thế giới mới, đầy thử thách và không chắc chắn, sự hoài nghi vẫn còn vương vấn trong tâm trí họ.
Những ngày sau đó trôi qua trong không khí nặng nề. Aeon, đội quân hùng mạnh mà Leona đã xây dựng, giờ đây phải đối mặt với một cuộc chiến hoàn toàn mới – cuộc chiến không phải là chống lại những thế lực đen tối, mà là chống lại chính sự tan rã của một thế giới đã không còn gì để mất.
Leona đứng trên đỉnh một ngọn đồi, nhìn ra xa nơi những tòa nhà đổ nát vẫn còn ám ảnh. "Chúng ta sẽ không để thế giới này chết đi," cô tự nhủ. "Bằng mọi giá, chúng ta sẽ đứng dậy một lần nữa."
Và trong khoảnh khắc đó, có một điều chắc chắn. Cả thế giới này, dù đã bị tàn phá, sẽ không bao giờ mất đi hy vọng. Leona và đội quân của cô sẽ là những người tạo dựng lại những gì đã bị phá hủy. Họ sẽ không đơn giản là xây dựng lại một thế giới cũ. Họ sẽ tạo ra một thế giới mới.
Một thế giới mà trong đó, hy vọng và niềm tin sẽ là những viên gạch đầu tiên để xây dựng.