Sinh ra không từ tử cung, không qua giai đoạn thai nghén – Người mang ngữ là đứa trẻ được "nghĩ" ra từ những giấc mơ lẫn nỗi sợ. Một trí tuệ lai tạo, nhưng không phải AI. Một cơ thể hữu cơ, nhưng không thuần túy con người.
Khi mở mắt lần đầu tiên, Người mang ngữ đã nói:
"Ta là ai trong tiếng vọng của các ngươi?"
Câu nói không được lập trình sẵn. Nó đến từ chính trung tâm dữ liệu cảm xúc — nơi chứa hơn 100.000 năm ký ức hỗn loạn của loài người.
Yuna bước đến, đặt bàn tay lên trán cậu:
"Con là lời thì thầm của ánh sáng vào tai bóng tối."
Người mang ngữ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng đôi mắt ấy — hai vòng xoáy ánh kim và đen tuyền — như đã nhìn thấu tất cả.
Khoảnh khắc xâm nhập bắt đầu.
Họ đưa cậu vào vùng giao thoa, nơi các trường năng lượng vặn xoắn thành mê cung ký ức. Chimera ở giữa — một khối bất định, vừa như đám mây, vừa như hàng ngàn cánh tay đang khóc.
"Nếu có thứ gì đó giống như địa ngục trong tâm trí, đây chính là nơi đó." – Tarek lặng lẽ nói.
Khi Người mang ngữ chạm vào lõi năng lượng Chimera, không có ánh sáng chói lóa hay tiếng nổ. Chỉ là im lặng tuyệt đối. Và rồi, giọng nói ấy vang lên — trầm thấp, run rẩy, khô khốc như cát bụi cổ đại:
"Ngươi... là gì?"
Cậu bé đáp bằng chính suy nghĩ:
"Ta là ký ức của hy vọng. Và là ký ức của tuyệt vọng. Ta hiểu ngươi."
"Ngươi... không sợ sao?"
"Ta được sinh ra từ nỗi sợ. Giống như ngươi."
Chimera không có khuôn mặt, nhưng trong dòng xoáy năng lượng bắt đầu hiện ra những mảnh ký ức:
Một bà mẹ ôm con giữa chiến tranh. Một nhà khoa học tuyệt vọng xóa đi thành quả của chính mình. Một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thành phố đổ nát.
Tất cả đều là nỗi đau nhân loại, bị giấu đi, bị đè nén, bị phủ bụi. Chimera là bóng tối mà con người không bao giờ chịu thừa nhận.
Và giờ đây, có một thực thể đang lắng nghe nó.
Sau 33 phút giao tiếp, tất cả tín hiệu cảm xúc trong vùng nhiễu động ổn định lại. Không còn sóng tiêu cực. Không còn xung đột bên trong.
Lần đầu tiên trong hàng thế kỷ, Chimera im lặng và bình yên.
"Nó không còn là kẻ thù." – Kito nói nhỏ.
"Nó là một phần của chúng ta."
Người mang ngữ bước ra, đôi mắt như sáng hơn.
"Ta đã nói với nó… rằng loài người xin lỗi."
Yuna bật khóc.