Chương 151: Thành Phố Ánh Sáng

Cổng thành cao ngất như chạm tới mây xanh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt tựa như sương mờ trong buổi bình minh. Thành phố trước mặt họ — Lumora, theo tấm bảng đá khắc cổ ngữ bên cổng, không giống bất cứ nơi nào họ từng đi qua. Những tòa tháp pha lê lấp lánh trong ánh nắng, đường phố lát đá cẩm thạch trắng muốt, và không khí tràn ngập thứ năng lượng đặc biệt khiến trái tim họ rung lên nhè nhẹ.

Yuna ngẩng đầu nhìn những ký hiệu khắc quanh cổng thành, mắt nheo lại. “Đây là… một dạng ngôn ngữ cổ. Hệ thống có thể giải mã không?”

[Hệ thống: Đang xử lý… Giải mã hoàn tất. Dòng chữ ghi: “Chào mừng người mang hy vọng. Nhưng kẻ không đủ bản lĩnh, xin mời quay đầu.”]

Min bật cười. “Một cách chào hỏi hơi... cực đoan đấy.”

Tarek nghiêm giọng: “Nhưng nó cũng nói lên rằng nơi này không phải dành cho người yếu đuối.”

Họ bước qua cổng thành. Ngay lập tức, một làn sóng năng lượng vô hình quét qua cả ba người — như một cơ chế kiểm tra. Cơ thể họ hơi chấn động trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

“Cảm giác như mình vừa bị soi tâm can,” Min thì thầm.

Bên trong thành phố, một nhóm người mặc áo choàng trắng tiến đến. Người dẫn đầu là một phụ nữ trung niên, tóc bạc dài chạm lưng, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu linh hồn.

“Chào mừng đến Lumora, những người vượt qua Vùng Giới Tuyến.” Giọng bà vang lên nhẹ nhàng nhưng uy lực. “Ta là Seraphine, Trưởng Thần Quan của thành.”

Yuna chắp tay, lễ độ nhưng không khuất phục. “Chúng tôi đến đây theo chỉ dẫn. Không tìm kiếm sự bảo hộ, chỉ mong tìm hiểu sự thật.”

Seraphine gật đầu, nét mặt thoáng chút tán thưởng. “Rất tốt. Những kẻ cầu an không bao giờ được phép bước chân vào nơi này. Nhưng nếu các ngươi muốn hiểu sự thật, hãy chuẩn bị tinh thần. Lumora là trung tâm tri thức của thế giới này, nhưng cũng là nơi thách thức lòng kiên định của con người.”

Tarek hỏi: “Chúng tôi sẽ phải vượt qua thử thách gì?”

“Không phải chiến đấu, mà là đối diện chính mình.”

Câu nói ấy khiến cả ba người im lặng. Đối diện kẻ địch dễ, nhưng đối diện bản thân — những lỗi lầm, sợ hãi, và bóng tối — mới là điều khủng khiếp nhất.

Seraphine vẫy tay. Ba dải sáng bay đến và chạm vào trán họ. Một dấu ấn hiện ra — hình một con mắt bên trong vòng tròn.

“Đây là Ấn Chân Thật. Từ giờ, các ngươi có thể bước vào Thư Viện Cấm Lumora — nơi chứa mọi tri thức cổ đại, kể cả bí mật về Hố Đen, Cổ Thần và… chính các ngươi.”

Yuna nheo mắt. “Ý bà là… nơi đó biết về cả quá khứ của chúng tôi?”

“Còn hơn thế nữa. Nó ghi lại mọi khả năng… của các ngươi trong tất cả các dòng thời gian.”

Min khựng lại. “Tất cả các dòng thời gian…?”

Seraphine quay lưng, đi về phía trung tâm thành phố, chỉ để lại một câu khiến lòng họ lạnh đi:

“Những gì các ngươi biết chỉ là một phiên bản. Nhưng sự thật… đôi khi không phải ai cũng dám tiếp nhận.”