Chương 17: Đoạt lại ánh sáng

Cửa phòng đóng lại với tiếng "kịch" vang lên, tạo ra một sự tĩnh lặng đáng sợ. Quang đứng đối diện với Nguyễn Quốc Đạt, người mà anh đã tìm kiếm suốt bao lâu. Nhưng giờ đây, đối thủ không còn là những thế lực ẩn danh, mà là một người thực sự có quyền lực và sự khôn ngoan.

Nguyễn Quốc Đạt không hề có vẻ gì là lo lắng. Hắn đứng im, tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn đầy tự tin. Đã quá lâu rồi, hắn đã tự xây dựng một đế chế riêng, một thế lực không ai dám chống lại. Nhưng Quang là ngoại lệ.

"Cậu thực sự nghĩ mình có thể thay đổi mọi thứ chỉ với một trận chiến này?" Đạt hỏi, giọng điềm tĩnh.

Quang không trả lời, mà chỉ tiến lên một bước. Dù trong lòng anh biết đây sẽ là cuộc đối đầu không hề dễ dàng, nhưng quyết tâm trong mắt anh không hề giảm đi. Anh đã đi qua quá nhiều thử thách, và giờ là lúc kết thúc tất cả.

"Cậu đã tạo ra một mạng lưới quyền lực và chi phối mọi thứ từ bóng tối," Quang nói, từng chữ của anh như một lời cáo tội. "Nhưng đã đến lúc ánh sáng phải chiếu rọi vào tất cả."

Nguyễn Quốc Đạt nhếch môi, nụ cười nham hiểm của hắn không hề lay chuyển. "Ánh sáng? Cậu nghĩ có thể phá vỡ cái bóng tối mà tôi đã dày công xây dựng sao? Tất cả những gì cậu đang làm chỉ là một trò chơi vô nghĩa."

"Trò chơi này kết thúc ở đây," Quang nói, ánh mắt kiên quyết. "Mọi thứ sẽ không còn như trước nữa."

Chưa kịp nói thêm, Quang lao tới, đôi tay vươn ra. Mắt anh sắc như dao, thân thủ nhanh nhẹn như một con báo săn mồi. Cùng lúc đó, Minh và Lan cũng đã xông vào, chiến đấu với các tay súng bảo vệ của Hắc Phong.

Tiếng súng nổ vang lên, nhưng Quang vẫn im lặng, chỉ tập trung vào đối thủ của mình. Nguyễn Quốc Đạt đã rút ra một khẩu súng ngắn, ánh mắt không giấu sự tàn nhẫn. "Cậu nghĩ mình là ai? Một kẻ tầm thường muốn thay đổi một hệ thống mà tôi đã xây dựng từ lâu?"

"Đó là lý do tôi phải làm điều này," Quang trả lời, bước tới gần hơn, ánh mắt anh lấp lánh một sự quyết đoán không thể lay chuyển. "Bởi vì tôi không thể đứng nhìn những gì cậu làm mà không hành động."

Đạt bắn một phát súng, nhưng Quang đã né kịp thời, lấy lại thăng bằng chỉ trong giây lát. Anh lao về phía trước, nhanh chóng khóa chặt cổ tay của Đạt, bóp nghẹt sự tự do của hắn. Đạt cố gắng phản kháng, nhưng sức mạnh của Quang vượt xa hắn tưởng tượng.

"Cậu đã thắng rồi sao?" Nguyễn Quốc Đạt cười khẩy, giọng hắn chứa đựng sự mỉa mai. "Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể chấm dứt mọi thứ chỉ bằng sức mạnh này?"

Quang không nói gì, chỉ siết chặt thêm. Đạt bắt đầu thấy sự kiên nhẫn của Quang, cái sự quyết tâm mà anh mang trong từng hơi thở. Hắn nhìn vào mắt Quang, nhận ra rằng dù có chiến đấu đến đâu, hắn cũng không thể thay đổi được số phận đã được định đoạt.

Một tiếng "rầm" lớn vang lên khi Quang đấm vào mặt Đạt, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Nhưng ngay khi hắn định đứng dậy, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài cửa phòng đột ngột xộc vào, chiếu rọi khắp không gian tối tăm.

Quang ngừng lại, nhìn vào ánh sáng đang chiếu vào người mình. Đó là ánh sáng của sự thay đổi. Anh biết rằng đây là thời điểm để kết thúc cuộc chơi. Không còn bóng tối, không còn những bóng ma trong cuộc sống nữa.

"Ánh sáng sẽ chiến thắng bóng tối," Quang thì thầm, đôi mắt sáng lên niềm tin kiên định.

Lúc này, Lan và Minh đã kiểm soát hoàn toàn khu vực, loại bỏ hết những mối nguy hiểm xung quanh. Mọi thứ dường như đã ổn định, và kẻ thù cuối cùng đã bị đánh bại. Họ đứng bên Quang, gương mặt rạng ngời với niềm tự hào.

Nguyễn Quốc Đạt nằm trên mặt đất, yếu ớt nhìn nhóm Quang, ánh mắt của hắn không còn kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự thất vọng và hối hận. Quang tiến lại gần, đưa tay lên, như để kết thúc tất cả.

"Cậu không thể thay đổi quá khứ, nhưng cậu có thể thay đổi tương lai," Quang nói, đôi mắt anh lấp lánh sự quyết đoán. "Và đây là kết thúc của mọi thứ."

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, để ánh sáng tràn vào. Lần này, không có bóng tối nào có thể cản bước.

Cả thành phố bừng tỉnh trong ánh sáng. Những bóng ma của quá khứ cuối cùng đã bị loại bỏ. Quang, Lan và Minh đứng trước cửa sổ của tòa nhà, nhìn về phía những ánh đèn lấp lánh xa xa. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

"Chúng ta đã chiến thắng," Minh nói, ánh mắt nhìn ra xa.

"Đúng vậy," Quang đáp, "Nhưng cuộc hành trình này chưa bao giờ kết thúc."

Họ đứng im lặng một lúc, nhìn về phía thành phố, nơi mọi ánh sáng đều phản chiếu một tương lai tươi sáng.