Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu sáng căn phòng tối mịt, phản chiếu trên khuôn mặt căng thẳng của Lan. Cảnh báo từ hệ thống vẫn còn sáng chói trên màn hình, làm không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trong khi đó, tiếng bước chân của lực lượng phản công đã vọng lại từ phía xa, gấp gáp và không thể ngừng lại.
“Chúng ta không còn thời gian nữa!” Minh la lên, mắt lướt qua những dòng chữ trên màn hình. “Chúng ta cần phải lấy tất cả dữ liệu và rút ngay, nếu không sẽ bị bao vây.”
Lan không trả lời ngay, đôi mắt cô dán chặt vào những con số trên màn hình. Những thông tin quan trọng mà Mạng Lưới Hy Vọng đã chiến đấu không ngừng nghỉ để tìm kiếm giờ đây nằm trong tầm tay. Dữ liệu này sẽ không chỉ vạch trần những âm mưu tội ác mà còn là hy vọng cho toàn bộ thành phố.
"Nhanh lên!" Quang thúc giục, tay anh nắm chặt khẩu súng, mắt không rời khỏi lối vào, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
“Chúng ta không thể mang hết tất cả, nhưng tôi sẽ sao lưu những dữ liệu quan trọng nhất,” Lan quyết định, bàn tay cô lướt nhanh trên bàn phím. Các tập tin bị mã hóa dần dần được sao chép vào thiết bị di động an toàn, mỗi giây trôi qua là một cuộc đua với thời gian.
Tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần, và không ai dám chắc liệu họ có đủ thời gian để thoát ra. Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ cửa chính. Những bước chân trầm ổn của lực lượng phản công đã đến gần.
“Chúng ta phải rút ngay!” Lan ra lệnh, tay vẫn không ngừng thao tác trên bàn phím. “Đừng để họ bắt được dữ liệu!”
Nhưng khi vừa quay lưng lại, một bóng người đột ngột xuất hiện từ phía cửa chính, chặn tất cả lối thoát. Đó là một người đàn ông cao lớn, gương mặt lạnh lùng và đầy tự tin, mặc trang phục đen như những người chỉ huy mà họ đã từng đối mặt.
“Các người nghĩ rằng có thể dễ dàng thoát khỏi đây sao?” Người đàn ông cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo như thể không có chút cảm xúc nào.
Lan không ngần ngại, nhanh chóng rút súng, chuẩn bị đối đầu. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, người đàn ông đã lên tiếng với giọng trầm ấm, đầy uy lực.
“Tôi là Trần Huy, và các người đã chơi một ván bài không thể thắng.”
Minh và Quang đều sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt của họ kiên định. Họ đã đi quá xa để lùi bước. Mỗi bước đi, mỗi sự hy sinh, tất cả đều hướng về khoảnh khắc này. Một cơ hội cuối cùng để đảo ngược cục diện, để giành lại thành phố.
“Không, chúng tôi đã thắng từ trước khi bước vào đây,” Lan đáp lại, giọng điệu lạnh lùng nhưng không thiếu sự tự tin. “Các người không thể ngừng chúng tôi. Thành phố này sẽ không bao giờ thuộc về các người.”
Trần Huy cười nhạt. “Vậy thì hãy xem các người có thể chiến thắng được không,” nói xong, hắn ra hiệu cho những người lính bên ngoài tiến vào.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Đám lính được trang bị đầy đủ vũ khí xông vào, nhắm thẳng vào đội của Mạng Lưới Hy Vọng. Nhưng không ai trong họ chùn bước. Họ đã quen với chiến tranh, đã quen với việc chiến đấu trong những tình huống ngặt nghèo. Mỗi người đều ra tay dứt khoát, chiến đấu quyết liệt.
Quang và Minh chia nhau đối phó với nhóm lính của Trần Huy, trong khi Lan tiếp tục cắm đầu sao lưu dữ liệu. Cô không có thời gian để nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau, chỉ có thể tập trung vào mục tiêu duy nhất: Giành lại quyền kiểm soát dữ liệu.
Trần Huy tiến lên, đôi mắt sắc bén như dao, và bắt đầu tấn công trực diện Lan. Lan không tránh né, cô đứng thẳng, đối mặt với hắn, tay vung lên cầm khẩu súng ngắn. Trận chiến giữa họ diễn ra căng thẳng. Trần Huy sử dụng những đòn tấn công mạnh mẽ, nhưng Lan cũng không kém phần lợi hại. Cô chuyển động nhanh như chớp, phản ứng một cách chuẩn xác.
Dù vậy, sức mạnh của Trần Huy quá lớn, hắn dần dần chiếm thế thượng phong. Chỉ một cú vung tay, Lan bị đẩy ngã xuống sàn, khẩu súng bay ra khỏi tay. Trần Huy tiến lại gần, đôi mắt tỏa ra sự lạnh lùng tột cùng.
“Cô thật sự nghĩ mình có thể thay đổi mọi thứ sao?” Trần Huy cười nhếch mép, đưa tay lên như thể chuẩn bị kết liễu trận chiến.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên, và Trần Huy chợt dừng lại, ánh mắt đờ đẫn. Minh đứng từ phía xa, khẩu súng trên tay vẫn còn khói, trúng ngay vào vai Trần Huy.
“Làm sao mà có thể bỏ qua một cơ hội đẹp như vậy?” Minh cười, dù hơi thở còn dồn dập vì cuộc chiến.
Trần Huy giận dữ, nhưng hắn biết trận đấu này đã kết thúc. Dù vậy, hắn vẫn cười lạnh, lùi lại. “Các người chỉ thắng một trận chiến nhỏ. Cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.”
Lan lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, ánh mắt cô như một tia chớp sắc lạnh. “Chúng tôi sẽ luôn chiến đấu cho đến khi thành phố này được tự do. Không có ai có thể ngừng chúng tôi.”
Dữ liệu đã hoàn tất, chiếc ổ cứng an toàn được cầm trong tay. Cuộc chiến trong Trung tâm dữ liệu đã kết thúc, nhưng cuộc chiến ngoài kia mới chỉ bắt đầu.