Đáy vực của Hồn Phong Cốc, âm u lạnh lẽo, linh khí ngưng trệ, như có hàng vạn u hồn quanh quẩn. Mỗi bước chân Lục Thiên Vỹ đặt xuống đều nhẹ như sương, nhưng để lại tiếng vang nặng như núi.
Ánh mắt hắn vẫn bình thản như mặt hồ lặng gió. Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các bằng cách đánh lạc hướng Thanh Tuyết rồi để lại một thế thân giả, hắn đã thành công rút lui, cầm theo toàn bộ bí tịch cần thiết.
Nhưng khi vừa bước vào vùng lõi của Hồn Phong Cốc để hoàn thành phần cuối nhiệm vụ hệ thống, một dị tượng liền xảy ra.
Gió ngừng thổi.
Không gian như bị ai đó bóp nghẹt.
Từng làn khí đen từ lòng đất trồi lên, như xúc tu quỷ quái, bám lấy hắn, kéo mạnh xuống một hố sâu dưới lòng đất.
ẦM!!
Cả người hắn đập thẳng xuống nền đá lạnh ngắt. Trước mắt là một cái đài bát giác bằng hắc thạch, bên trên khắc đầy cổ ngữ. Chính giữa là một lỗ hổng xoáy tròn không đáy – tựa như một cánh cửa đến hư vô.
[Hệ thống cảnh báo: Linh hồn dao động vượt ngưỡng kiểm soát. Kích hoạt cơ chế bảo hộ linh thể.]
"Chuyện quái gì nữa vậy?" – Lục Thiên Vỹ cau mày.
Một cơn đau như thiên lôi nổ tung giữa óc. Tâm trí hắn bị xé rách, từng mảnh ý thức như bị kéo ra ngoài bằng móc sắt.
Không phải đau theo nghĩa thể xác – mà là đau đến tận linh hồn.
Một tiếng hét chấn động vang lên từ trong đầu.
ẦM!
Thức hải vỡ nát.
Hắn mở mắt lần nữa, phát hiện bản thân đang đứng trong không gian ý thức của chính mình – một đại dương mực đen vô biên, trên trời treo một mặt trăng tím lạ lẫm.
Đối diện hắn, một người bước ra từ trong bóng tối.
Cũng là Lục Thiên Vỹ, nhưng khí chất hoàn toàn khác.
Khoác một cái áo đỏ lòe loẹt, mặt cười toe toét, tay cầm một cái quạt giấy có in hình "Ta là trời", chân lại đung đưa như đang... nhảy múa?
"Yo~~ Chào bản thể. Lâu rồi không gặp!" – hắn kia phất quạt một cái, nghiêng người chào, giọng nhão nhẹt như say rượu.
"Ngươi... là gì trong ta?" – Lục Thiên Vỹ trầm giọng, ánh mắt lạnh băng.
"Ta là ngươi. Một phần linh hồn bị ngươi tự tay đè ép, vùi lấp suốt bao năm vì sợ nó làm hỏng hình tượng lạnh lùng cool ngầu. Nhưng đời không đơn giản vậy đâu huynh ơi~"
"..."
"Tự giới thiệu nhé, ta là Lục Gia Gia – phiên bản nâng cấp của ngươi, có trí tuệ, có mưu lược, có độ hài hước của một bậc thiên tài – không bị giới hạn bởi bất kỳ chuẩn mực đạo đức nào."
Lục Thiên Vỹ hít một hơi thật sâu.
Tuy bị kéo vào trạng thái mộng cảnh này, nhưng đầu óc hắn vẫn cực kỳ tỉnh táo. Dưới áp lực hồn lực nơi đây, linh hồn hắn đã tự động phân chia, bóc tách hai phần đối lập trong bản thân thành hai cá thể riêng biệt.
"Nếu ngươi là ta… thì phần còn lại của ngươi là gì?"
"Là ngươi kia kìa. Lạnh lùng, trầm tĩnh, đầy dã tâm… nhưng sau khi mất ta rồi, ngươi cũng sẽ mất luôn sự quyết đoán và thông minh vượt trội từng giúp ngươi tính kế trăm bước." – Lục Gia Gia cười cợt, mặt đầy châm biếm.
"Và ngươi giữ lấy nó?"
"Ồ đúng rồi, toàn bộ sự linh hoạt, bùng nổ ý tưởng, phản ứng tức thời và sự quái dị trong chiến đấu – nằm hết ở ta đây!"
Một thoáng im lặng.
Rồi Lục Thiên Vỹ gật đầu.
"Vậy ngươi là vũ khí ta tự rèn cho chính mình."
"Chính xác. Và vũ khí này… đôi khi còn tự biết chém người. Há há há!"
[Hệ thống xác nhận: Linh hồn đã phân tách thành công.]
- Nhân cách chính: Lục Thiên Vỹ – Trầm tĩnh, lạnh lùng, dã tâm, có nhân tính. Sau phân tách, sự quyết đoán và trí tuệ vượt trội tăng mạnh vì không còn bị phần linh hồn cản trở.
- Nhân cách phụ: Lục Gia Gia – Hài hước, bựa, bất cần đời, mất hết nhân tính. Vẫn giữ trí thông minh ngang bằng bản thể nhưng hành động không giới hạn đạo đức, tính cách ngông cuồng.
[Kích hoạt kỹ năng mới: Hồn Hoán Đồng Thể – cho phép hai nhân cách thay phiên khống chế thân xác trong thời gian giới hạn hoặc khi bị ép buộc.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Loạn Phong Cốc – hoàn thành 5 sao]
+80 điểm hệ thống
+Mở khóa "Cửa hàng hệ thống"
+Tăng kháng linh hồn +20%
+Phòng hộ linh thức cấp thấp
+Kỹ năng ẩn: "Ngôn Tấu Chi Ý" (Chỉ kích hoạt khi nhân cách phụ xuất hiện)
Thân thể Lục Thiên Vỹ rung lên dữ dội rồi từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt hắn mở ra, tĩnh lặng như hồ nước mùa đông. Không có sợ hãi, không có chần chừ – chỉ còn sự lạnh lùng và quyết đoán được mài giũa đến cực hạn.
"Ngươi tính dùng ta bao lâu một ngày?" – giọng Lục Gia Gia vang vọng trong đầu.
"Một khắc, nếu cần. Một canh giờ, nếu bắt buộc. Một ngày... nếu đánh không lại."
"Công bằng đấy! Giờ thì cho ta một phút tấu hài nào?"
"Cấm." – Lục Thiên Vỹ thẳng thừng.
"Xì! Đồ độc tài, mặt lạnh, khứa dở hơi, sống không có muối…"
"Câm mồm."
"Dạ~~"
Lục Thiên Vỹ bước ra khỏi đáy vực, tay siết nhẹ nắm đấm.
Hắn đã không còn là Lục Thiên Vỹ trước đây nữa.
Hắn bây giờ – là hai mảnh linh hồn cùng tồn tại, một lạnh lẽo như băng, một điên cuồng như lửa.
Và cả hai… đều không muốn thua bất kỳ ai.