Chương 18 – Phong Ấn Linh Hồn và Bí Mật Thể Chất

Tâm thức hỗn loạn, ký ức vỡ nát, nhân cách chính sắp bị xóa sổ.

Lục Thiên Vỹ... không, đúng hơn là cái phần "con người" còn sót lại của hắn đang vật lộn giữa đại dương linh hồn như muốn tan rã. Sự điên cuồng, bỡn cợt và máu tanh do Lục Gia Gia gây ra những ngày qua như từng đợt sóng dữ cuốn trôi lý trí hắn từng chút một.

Lần đầu tiên trong đời, thiên tài tuyệt đỉnh như hắn phải thừa nhận — chính mình sắp không còn là mình nữa.

Nhưng vào khoảnh khắc linh hồn gần như tan biến ấy, một tia bản năng sinh tồn cuối cùng lóe lên trong sâu thẳm thần hồn hắn.

"Nếu không muốn chết... thì phải phong ấn!"

[Kích hoạt kỹ năng phong ấn linh hồn – cấp độ tuyệt vọng]

Từng sợi ý niệm mỏng manh bắt đầu ngưng tụ. Hắn dùng chính ý chí và hiểu biết sâu sắc về linh hồn học – vốn từng là chủ đề mà hắn nghiền ngẫm khi còn là thiên tài ở địa cầu – để dựng lên một pháp trận nguyên thủy nhất, trần trụi và đau đớn nhất: Phong Ấn Tự Hiến.

Đây không phải kỹ năng hệ thống, cũng không phải bí pháp tu tiên… mà là sản phẩm từ bộ óc nghịch thiên của hắn.

Lục Thiên Vỹ dốc toàn bộ phần linh hồn chưa bị xé rách, ngưng tụ thành một chiếc khóa ngọc huyết, tự trói mình trong một tầng kết giới thần hồn. Nhân cách Lục Gia Gia – kẻ điên cười đùa trong sát lục – bị phong tỏa vào một góc trong biển ý thức, gào rú nhưng không thể phá ra trong thời gian ngắn.

Hắn, Lục Thiên Vỹ, giành lại quyền kiểm soát.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ổn định được thần hồn, một luồng chấn động kỳ lạ từ sâu trong thể nội bỗng dội lên.

[Cảnh báo hệ thống: Thần hồn phong ấn kích hoạt cảm ứng tiềm thể.]

Lục Thiên Vỹ giật mình. Hắn lập tức phóng thần niệm thâm nhập vào đan điền, dò xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách của cơ thể. Và rồi…

Hắn thấy nó.

Một tầng phong ấn cổ xưa, phức tạp đến mức vượt xa toàn bộ hiểu biết của hắn lẫn hệ thống. Những phù văn lạ lẫm khắc sâu vào cốt nhục, dệt thành mạng lưới khí tức đè nén như núi Thái Sơn trấn áp linh khí toàn thân. Tầng phong ấn này không phải do hệ thống đặt ra, cũng không thuộc về bất kỳ một môn phái tu tiên nào mà hắn từng nghiên cứu.

Nó là thứ gì đó… xa xưa hơn, mạnh mẽ hơn, và tuyệt đối hơn.

"...Thể chất bị khóa?" – Lục Thiên Vỹ thì thầm, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo và tính toán đặc trưng.

Hắn vận chuyển chút linh khí có được từ các nhiệm vụ trước, thử xâm nhập. Nhưng vừa chạm tới, phản chấn khủng khiếp nổ tung trong đan điền, khiến hắn phun ra một ngụm huyết hồn ngay trong thế giới ý thức. Đau đớn như cả cơ thể bị rút hết kinh mạch, nhưng đồng thời... một dòng chữ mờ nhạt hiện lên trong tầm mắt hắn:

[Tầng phong ấn cấp Đế – Khóa Linh Thể – Cấm đoán vạn pháp, cấm đoán hấp thu, chờ đợi kích hoạt…]

[Tạm thời mở khóa điều kiện: Hoàn thành nhiệm vụ tuyệt vọng x5.]

Lục Thiên Vỹ không khỏi hít một hơi thật sâu.

Từng câu từng chữ như đánh vào linh hồn hắn.

"Khóa Linh Thể… Cấm đoán vạn pháp?"

Không phải hắn không thể tu luyện… mà là bị phong ấn hoàn toàn. Và thể chất hắn sở hữu không hề tầm thường — đủ mạnh để bị giam cầm bằng phong ấn cấp Đế! Phải là ai, hoặc thế lực nào đáng sợ đến mức chủ động khóa toàn bộ tiềm lực của hắn từ trước khi hắn có thể chạm tới?

Ký ức mơ hồ về kiếp trước bỗng nhói lên — một cảm giác bị giám sátbị sắp đặtbị phong ấn vì quá nguy hiểm.

Lục Thiên Vỹ nắm chặt tay.

Không tu luyện? Không sao. Hắn còn có hệ thống.

Không hấp thu linh khí? Không sao. Hắn có nhiệm vụ.

Phong ấn thể chất? Tốt. Thì hắn sẽ dùng chính tay mình tháo ra từng tầng một.

[Kế hoạch hành động – Kích hoạt nhiệm vụ tuyệt vọng x5 để mở khóa thể chất bị phong ấn.]

[Lưu ý: Mỗi nhiệm vụ có độ khó vượt xa nhiệm vụ thường. Tỷ lệ tử vong: 97.8%]

Lục Thiên Vỹ cười khẩy.

"Tử vong hả? Nếu không chết được thì ngươi chỉ khiến ta mạnh hơn thôi, đồ hệ thống khốn kiếp."

Hắn đứng dậy trong thế giới tâm thức, ánh mắt sáng lên một tia sắc bén chưa từng có.

Lần này, không còn Lục Gia Gia. Không còn ai chi phối. Chỉ còn Lục Thiên Vỹ – một kẻ bị thiên đạo gạt bỏ, nhưng sẽ lấy lại tất cả.