Cung Trường Minh vẫn chìm trong im lặng. Tiểu Sách mỗi ngày chỉ lặng lẽ thay thuốc, còn Dạ Kinh, sau ba ngày tỉnh dậy, không nói với ai một lời, chỉ miệt mài suy tư trong phòng.
Hắn hiểu rõ, để tranh đoạt vương quyền, không thể nóng vội, càng không thể mạo hiểm. Binh quyền hiện tại thuộc về những người trong bóng tối—kẻ từng ám sát hắn vẫn chưa lộ diện, nhưng hắn biết rõ một điều: mưu đồ sẽ không dừng lại ở đây.
Không phải tất cả đều đã quên hắn. Một số kẻ trong cung chỉ đang đợi lúc hắn mất đi lợi thế.
Dạ Kinh đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Ánh mắt hắn không còn ngây ngô như trước, mà sắc bén như một con rắn săn mồi. Hắn không còn là người dễ bị thao túng.
Ngày hôm sau, Dạ Kinh quyết định bước ra ngoài.
Tiểu Sách, như mọi khi, chuẩn bị xong y phục, nhưng thấy thái tử lặng lẽ lấy từ trong ngăn kéo một cuốn sách cũ kỹ—"Thủ thuật cung đình". Đây là cuốn sách bị cấm, được lưu hành ngầm trong những kẻ quyền lực.
"Điện hạ định làm gì?" Tiểu Sách hỏi.
Dạ Kinh mỉm cười. Đôi mắt hắn sắc bén nhìn qua mặt Tiểu Sách. "Ngươi nghĩ rằng kẻ hạ độc sẽ chỉ dừng lại ở một lần?"
Tiểu Sách không đáp, im lặng theo bước chân của thái tử.
Tại cung Vĩnh Ninh, Nhị hoàng tử Tề Dạ Vân vẫn không ngừng tìm cách loại bỏ Dạ Kinh. Nhưng hắn cũng không dám ra tay trực tiếp, vì sợ đối đầu với Hoàng thượng.
Nhưng một kẻ đứng sau Dạ Vân—Mưu sĩ Trịnh Tuyên—đã bắt đầu âm thầm theo dõi Dạ Kinh. Hắn không muốn vội vàng, nhưng cũng không muốn để một con rắn nguy hiểm còn sống sót.
Cung Trường Minh, vào một buổi sáng sớm, Dạ Kinh đã bắt đầu gặp gỡ một số vị trí quan trọng trong cung: từ những người trông coi kho tàng, những thái giám, đến các mưu sĩ. Hắn chỉ lắng nghe, không tiết lộ mục đích của mình, chỉ đơn giản là thu thập thông tin.
"Điện hạ, ngài không cảm thấy…" Tiểu Sách nhìn quanh, rồi thấp giọng:
"Ngài không sợ sao? Tất cả những gì ngài làm có thể khiến nhiều kẻ phải nghi ngờ."
Dạ Kinh cười khẽ.
"Sự nghi ngờ là vũ khí tốt nhất. Chúng ta sẽ không bao giờ biết rõ kẻ thù cho đến khi họ tự bộc lộ mình. Và khi ấy… chúng ta sẽ giết họ."
Ba ngày sau.
Dạ Kinh nhận được một phong thư lạ, không có tên người gửi, chỉ là một dấu hiệu kỳ quái—một vết đỏ như máu, tạo thành một con rắn quấn quanh cây kim.
Hắn mở thư, và nở một nụ cười sắc lạnh.
Cái chết im lặng chưa đến, nhưng mọi thứ đã bắt đầu di chuyển.