CHƯƠNG 8 – GỬI MỘT LỜI MỜI TRONG BÓNG TỐI

Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng ánh đèn trong tẩm điện của Dạ Kinh đã rọi qua lớp màn trúc. Dưới ánh sáng mờ nhạt ấy, hắn đang viết một bức thư, từng nét chữ ngoan ngoãn trên giấy như chính những người hắn muốn điều khiển: khéo léo, mềm mỏng, nhưng không thể không tuân phục.

Lưu Vân chờ bên ngoài, tay cầm một hộp gấm nhỏ.

"Điện hạ, đã chuẩn bị xong. Người muốn để nó 'trôi nổi' đến đâu?" – giọng hắn như nước đêm, không mang sắc lạnh nhưng đủ khiến người ta không dám cãi.

Dạ Kinh gấp thư lại, thổi tắt nến. Nụ cười thoảng qua nơi khóe miệng, mắt vẫn khép hờ như đang mơ màng:

"Cho nó bay vào đúng tay Hoàng hậu. Nhẹ nhàng thôi, như một mảnh thơ giữa gió. Không cần ai nghi ngờ, chỉ cần bà ta đọc xong mà… mất ngủ vài đêm là được rồi."

Lưu Vân mỉm cười, hiểu ý.

Phía hậu cung, trong Tịnh Tâm điện, Hoàng hậu cầm bức thư viết bằng mực thanh lam, nét chữ thanh tú, không tên không dấu.

"Mẫu nghi thiên hạ, kẻ dưới chẳng dám làm loạn.

Chỉ xin dâng một khúc nhạc không lời.

Trong đó có cốt cách của một người bị chôn sống,

Và cũng là ánh mắt cuối cùng của một kẻ không biết sợ.

Mong người đừng kinh động giấc mộng của mình."

Bà ta đọc xong, ngón tay khẽ run. Không cần ký tên – bà biết ai viết. Và càng biết… hắn đang đến gần.

Trong khi đó, tại phủ Công chúa Trình Nguyệt, buổi yến tiệc do chính nàng đứng ra tổ chức sắp diễn ra. Trình Nguyệt ngồi trước bàn đồng, gương đồng phản chiếu khuôn mặt dịu dàng, như một đóa hoa đang nở giữa mùa đông, nhưng ánh mắt trong gương lại như mặt nước đóng băng.

Cung nữ bên cạnh nói khẽ:

"Điện hạ, Thái tử sẽ đến dự yến."

Trình Nguyệt đặt cây trâm xuống, hỏi lại, giọng không đổi:

"Là hắn… tự đến?"

"Vâng. Không cần mời."

Nàng mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc:

"Hắn không giống như trước… Một con rắn, thay da… nhưng chưa rõ là thành rồng hay thành ác thú."

Buổi yến tiệc diễn ra trong hoa viên nhỏ, chỉ là tiệc trà, nhưng kẻ có mặt đều không hề tầm thường. Dạ Kinh đến muộn, khoác áo ngoài màu đen tuyền, tóc vấn đơn giản, nét mặt lười biếng nhưng bước chân lại ung dung như đang bước trên sân khấu.

Trình Nguyệt chào hắn với nụ cười công thức:

"Thái tử không cần khách khí như vậy, đây là yến tiệc riêng, không cần đến đúng giờ."

Dạ Kinh ngồi xuống, nhìn nàng, khẽ bật cười.

"Chậm trễ chút để xem ai sẽ tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Rất tiếc… nàng không để lộ chút sơ hở nào."

Trình Nguyệt đáp, nhẹ như gió thoảng:

"Nếu để người như Thái tử nhìn ra, thì đâu còn là công chúa nước Hạ nữa."

Hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc. Không phải tán tỉnh. Không phải xã giao. Mà là một lần thăm dò tinh vi giữa hai con người không thích bị đọc thấu.

Cuối tiệc, Dạ Kinh đi dạo trong vườn hoa, Trình Nguyệt đi theo phía sau.

"Điện hạ," nàng nói, "người có từng nghĩ rằng… một vị Thái tử bị hạ độc mà vẫn sống, lại còn thong dong như bây giờ, là một điều không hợp lẽ?"

Dạ Kinh dừng lại, quay đầu, ánh mắt bình thản:

"Chuyện trong cung, thứ hợp lẽ nhất… chính là sự vô lý. Ta còn sống, là do trời chưa muốn thấy ta chết. Còn nếu có kẻ thấy chuyện đó là gánh nặng… thì nên sớm tìm đường rút lui."

Nàng nhìn hắn, cười khẽ:

"Câu này… là lời khuyên hay cảnh cáo vậy?"

Hắn bước tiếp, lướt qua nàng, giọng như thì thầm bên tai:

"Không khác gì nhau, nếu nàng đủ thông minh."

Một câu nói đầy khiêu khích.