CHƯƠNG 12 – CON CỜ TRÊN BÀN TAY VUA

Trước giờ Ngọ – tại điện Tuyên Chính.

Trong không khí trầm mặc của buổi nghị triều, một tin phong vân được đưa ra:

"Hoàng tử Kình Hầu – công tử của Hoàng hậu nương nương – được chuẩn phong Trấn Bắc tướng quân, trấn giữ mười vạn binh mã ngoài quan đạo phía Tây."

Toàn triều lặng đi.

Lũ quan văn nhìn nhau, lũ võ tướng cúi đầu, còn mấy lão ngự sử chỉ thấp giọng thầm thì như sợ chạm vào một con mãnh thú.

Dạ Kinh, lúc đó ngồi hàng đầu, mắt cụp xuống như buồn ngủ. Đến khi Thượng thư Lễ bộ dâng lên tấu chương sắc phong, hắn mới chậm rãi mở miệng:

"Việc phong tướng là đại sự biên thùy. Mong phụ hoàng cân nhắc, Kình Hầu huynh tuổi tuy trẻ, nhưng có chí tiến thủ, lại là trưởng tử Hoàng hậu – không nên để miệng đời nói rằng long ấn trao tay chỉ vì tình riêng."

Hắn nói xong, nâng chén trà nhấp một ngụm, hờ hững như thể chẳng hề châm dầu vào lửa.

Hoàng hậu ở hậu điện nghe báo lại, đập nát một chén ngọc Thanh Hoa.

"Dạ Kinh… tên tiểu quỷ ngỡ chết ấy, giờ lại biết cắn ngược rồi sao?"

Đêm cùng ngày – Đông Cung.

Gió lạnh như lưỡi dao. Dạ Kinh đứng ngoài hành lang, gió thổi bay vạt áo, ánh trăng rọi xuống mặt hắn – đẹp đến mức khiến người khác thấy sợ.

Lưu Vân bẩm:

"Người của ta phát hiện hai đường hầm dưới cung Tĩnh Ninh có người ra vào thường xuyên. Một người trong số đó là thái giám thân cận của Kình Hầu."

Dạ Kinh cong môi, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt:

"Giỏi thật. Hoàng hậu dưỡng con, Kình Hầu dưỡng đao, giờ lại cùng dưỡng mật đạo. Cũng phải thôi… nếu ta không chết, họ mới là người lo ngại."

Hắn đưa tay ra sau, tiện tay nắm lấy eo Lưu Vân, kéo sát lại – ánh mắt không hề mang tà ý, chỉ là một động tác bình thản như thể… kéo một quân cờ về gần hơn.

Giọng hắn chậm rãi:

"Lưu Vân, nếu có một ngày, ngươi phải giết ta… ngươi có run tay không?"

Lưu Vân không chớp mắt:

"Nếu là mệnh lệnh của ngài, thần sẽ không chậm trễ."

Dạ Kinh bật cười. Một nụ cười nham hiểm, kéo dài đến khóe mắt:

"Vậy thì tốt… ngươi là người duy nhất ta không muốn giữ bằng lời thề, mà là bằng niềm sợ hãi."

Ngày hôm sau – thư viện hoàng gia.

Dạ Kinh tình cờ gặp Trình Nguyệt.

Nàng đang đứng trước một kệ sách, ngón tay lướt nhẹ qua từng cuốn. Dưới ánh sáng dịu, dáng nàng như một dòng nước lặng – nhưng nước càng lặng, đáy càng sâu.

Dạ Kinh không gọi, chỉ bước đến thật gần, đứng sát sau lưng. Hơi thở hắn phả nhẹ lên gáy nàng. Nàng không quay đầu, chỉ khẽ nói:

"Ngài có thói quen bước đến gần phụ nữ như vậy sao?"

Dạ Kinh nghiêng đầu, nói nhỏ:

"Không. Chỉ khi người đó có thể đâm ta bất cứ lúc nào… ta mới cần ở thật gần để kiểm soát."

Hắn cúi người, kề môi sát tai nàng, thì thầm:

"Nếu nàng là con cờ, thì vị trí của nàng… là đứng bên cạnh ta, không phải đối diện."

Đêm hôm đó – cung Vĩnh Tuyên.

Một người từ Tây Bắc gửi tin khẩn:

"Vệ Vương – thúc phụ đương kim Hoàng đế – vừa gửi biểu xin được hồi cung vì lý do sức khỏe. Ngày về chỉ định trong vòng ba tuần trăng."

Dạ Kinh nhìn tin tức, mắt lóe lên hứng thú.

"Vệ Vương… lão hồ ly kia cũng chịu rời núi rồi."

Hắn xoay người, giọng nhẹ như gió nhưng sát khí lẩn sau từng chữ:

"Vậy thì… bàn cờ nên có thêm quân mới. Một chút máu, một chút lửa, và một vị vua chưa đăng cơ nhưng đã muốn giành thiên hạ."