Chương 22 – Tiếng gió trong triều

Buổi chầu sáng sớm, sương trắng phủ mờ bậc ngọc thềm, trong chính điện, hàng văn võ bá quan đã xếp hàng chỉnh tề. Trên ngai rồng, Hoàng thượng sắc mặt uể oải, cặp mắt hằn đỏ mỏi mệt.

Từ mấy hôm trước, tin về việc Thái tử trừng trị quan trấn thủ Dư Hạo ở Tây Bắc đã âm thầm truyền về. Dưới lớp màn lễ nghĩa, từng đợt sóng ngầm bắt đầu dao động.

Một vị đại học sĩ già bước ra khỏi hàng, giọng trầm

— Khải bẩm Hoàng thượng, vi thần nhận được tấu biểu từ biên thùy, nghe nói Thái tử gia không thông qua triều đình đã hạ lệnh chém quan – việc này… chỉ sợ chạm đến thể diện hoàng gia.

Lời vừa dứt, vài vị đại thần khác liền tán đồng, kẻ ho nhẹ, người lắc đầu, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía gian bên trái – nơi Hoành Hậu thường tọa trong những buổi nghị chính mở rộng.

Bà ta không nói gì, chỉ khẽ cười, môi son cong lên một nét mờ mịt.

Hoàng thượng cau mày, toan mở miệng thì thái giám bên cạnh kịp thời tiến lên, dâng một cuộn tấu mới niêm triện.

— Là thư của Thái tử, khẩn gửi về từ Tây Bắc.

Mở thư ra, ánh mắt của Hoàng thượng dần chuyển lạnh. Nhưng càng đọc, ông càng trầm mặc.

Trong thư, Dạ Kinh không hề biện bạch, mà chỉ thuật lại toàn bộ sự việc: chứng cứ về quan trấn thủ thông đồng với ngoại tặc, lạm thu binh lương, đè đầu cưỡi cổ dân chúng. Lời văn mềm mại, lễ độ, không một câu oán hận, nhưng từng hàng chữ như chạm vào xương tủy.

"Nhi thần bất tài, không thể khoanh tay đứng nhìn lê dân thảm thiết. Nếu có tội, xin chịu tội truất vị; nếu không, chỉ cầu phụ hoàng một lời công chính."

Sự gan dạ không đến từ việc chém người, mà là từ việc dám tự đề cập việc truất vị – câu ấy, hoặc là ngu ngốc, hoặc là… hiểm độc.

Hoành Hậu nhướng nhẹ mày, cánh tay bên dưới tay áo siết chặt.

Cùng lúc ấy, tại Tây Bắc.

Trong thư phòng phủ Thái tử, Lưu Vân bước vào, đặt một hộp gỗ lên bàn.

— Là một phần tài vật mà Dư Hạo cất giấu. Có dấu hiệu buôn lậu. Có lẽ người trong kinh sẽ thấy thích.

Tề Dạ Kinh đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng xiên qua rèm, chiếu lên gương mặt bình thản. Hắn nhấp một ngụm trà, khóe môi cong khẽ.

— Gió đã bắt đầu nổi. Còn bà ta… sẽ không ngồi yên.

— Thái tử định làm gì tiếp?

Dạ Kinh không trả lời ngay. Hắn đứng dậy, bước chầm chậm ra hiên, nhìn về dãy núi xa xa mờ sương, đôi mắt phượng nheo lại, trong con ngươi là một nét cười lạnh.

— Để xem, bà ta sẽ đánh con cờ nào trước. Nếu là Lưu Sách… thì quá nhàm rồi.