Chương 27: Mồi Nhử Trong Rồng Cuộn

Cung Hoành Dương.

Hoành hậu ngồi trước bàn trang điểm, tay khẽ vuốt ve bức thư vừa được đưa đến. Giấy Tuyên Thành thượng hạng, hương mực còn mới — nhưng nội dung bên trong thì khiến lòng bà ta nóng như lửa đốt:

"Công chúa Trình Nguyệt có liên hệ bí mật với phủ Tĩnh Vương. Có dấu hiệu cấu kết. Kẻ sau lưng, có thể là thái tử."

Nét chữ xiêu vẹo, không rõ là nam hay nữ. Dù là thư nặc danh, nhưng lại trùng khớp với nỗi nghi ngờ bà ta đã canh cánh mấy ngày nay.

"Công chúa hòa thân… nói không sai, nhưng là gả cho ai thì còn chưa chắc," Hoành hậu lẩm bẩm. "Trước nay nàng ta không hề qua lại với Lưu Sách, nhưng lại nhiều lần lén gặp cung nhân của Thái tử."

Bà ta nheo mắt, rồi phất tay:

"Chuẩn bị cho ta một phần lễ mừng — danh nghĩa là đến thăm Công chúa, nhưng người đi thay mặt sẽ là… Lý ma ma."

"Thần thiếp rõ." Cận nữ khẽ khom người.

Lý ma ma – người từng ở trong cung Thái tử những năm đầu. Một lão cung nhân từng bị đuổi khỏi Đông Cung vì… "nói nhiều hơn nên nói." Giờ đây, Hoành hậu dùng lại bà ta như một con mắt mới, một chiếc lưỡi sắc bén — không chỉ để thăm dò, mà còn để xé lớp vỏ bọc của Trình Nguyệt.

Tây Bắc – Doanh địa Thái tử.

Trong lều, Dạ Kinh ngồi bên bàn gỗ, tay cầm ấm trà đổ ra ba tách — nhưng chỉ có hắn và Lưu Vân hiện diện.

"Tách thứ ba để làm gì?" Lưu Vân hỏi.

"Cho người sẽ 'truyền' lại tin này đến Hoành hậu."

Hắn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhã nói tiếp:

"Ta bảo Trình Nguyệt đến Minh Túc Tự, gặp Quan Vị – người cận thần vốn trung lập. Chuyện này chắc chắn không giấu được ai. Và Hoành hậu cũng sẽ không bỏ lỡ điều đó."

"Ý của điện hạ là… cô ta sẽ ra tay?" Lưu Vân khẽ nhíu mày.

Dạ Kinh mỉm cười. Lần này, hắn cười thật. Nhưng là nụ cười nham hiểm, vừa tao nhã vừa sâu độc:

"Không phải ra tay, mà là… tự làm bẩn tay mình."

Cung Nguyệt Minh.

Trình Nguyệt ngồi giữa gian phòng ấm cúng, tay cầm cây sáo ngọc được khắc hoa văn rồng mây. Lý ma ma ngồi đối diện, không che giấu ý thăm dò:

"Công chúa đến Đại Tề không lâu, vậy mà đã thân cận với nhiều nhân vật quan trọng. Gần đây còn gặp cả Quan đại nhân, thật là giỏi."

Trình Nguyệt mỉm cười, dáng vẻ hiền hòa:

"Chỉ là ngẫu nhiên gặp, nghe nói ngài ấy am hiểu Phật lý, thiếp muốn học hỏi thêm. Không ngờ cũng bị lưu tâm."

"Công chúa cẩn trọng là phải. Trong cung này, một hơi thở lạc đi cũng có thể thành gió lớn. Cũng may Thái tử gần đây rất được lòng dân, có người bảo sau khi khỏi bệnh thì trở nên khác hẳn."

Lời nói không nhắm vào ai, nhưng sắc bén như mũi kim.

Trình Nguyệt không đáp, chỉ rót trà cho bà ta. Mắt nàng khẽ cụp xuống, che đi ánh nhìn đang dao động.

Sau khi Lý ma ma rời đi, Trình Nguyệt cầm lấy mảnh khăn lụa, lau chén trà mà bà ta từng cầm — một động tác nhẹ, nhưng đầy ám chỉ.

"Thăm dò, thử độc, hay dọa nạt?" nàng lẩm bẩm.

Ở bên ngoài, một thiếu nữ trẻ bước vào, thấp giọng thì thầm điều gì đó. Trình Nguyệt khẽ gật đầu:

"Chuyển cho Thái tử: 'Mồi đã cắn câu.'"

Tây Bắc.

Dạ Kinh nhận tin, đặt thư xuống, ngẩng đầu nhìn ánh sáng ban trưa đang rọi qua khe trướng.

"Một lần dò xét, một lần phản kích… Nàng tiến, ta giật dây. Thế cục này… chỉ cần vài nước nữa thôi."

Cung Hoành Dương.

Hoành hậu ngồi trước bàn trang điểm, tay khẽ vuốt ve bức thư vừa được đưa đến. Giấy Tuyên Thành thượng hạng, hương mực còn mới — nhưng nội dung bên trong thì khiến lòng bà ta nóng như lửa đốt:

"Công chúa Trình Nguyệt có liên hệ bí mật với phủ Tĩnh Vương. Có dấu hiệu cấu kết. Kẻ sau lưng, có thể là thái tử."

Nét chữ xiêu vẹo, không rõ là nam hay nữ. Dù là thư nặc danh, nhưng lại trùng khớp với nỗi nghi ngờ bà ta đã canh cánh mấy ngày nay.

"Công chúa hòa thân… nói không sai, nhưng là gả cho ai thì còn chưa chắc," Hoành hậu lẩm bẩm. "Trước nay nàng ta không hề qua lại với Lưu Sách, nhưng lại nhiều lần lén gặp cung nhân của Thái tử."

Bà ta nheo mắt, rồi phất tay:

"Chuẩn bị cho ta một phần lễ mừng — danh nghĩa là đến thăm Công chúa, nhưng người đi thay mặt sẽ là… Lý ma ma."

"Thần thiếp rõ." Cận nữ khẽ khom người.

Lý ma ma – người từng ở trong cung Thái tử những năm đầu. Một lão cung nhân từng bị đuổi khỏi Đông Cung vì… "nói nhiều hơn nên nói." Giờ đây, Hoành hậu dùng lại bà ta như một con mắt mới, một chiếc lưỡi sắc bén — không chỉ để thăm dò, mà còn để xé lớp vỏ bọc của Trình Nguyệt.

Tây Bắc – Doanh địa Thái tử.

Trong lều, Dạ Kinh ngồi bên bàn gỗ, tay cầm ấm trà đổ ra ba tách — nhưng chỉ có hắn và Lưu Vân hiện diện.

"Tách thứ ba để làm gì?" Lưu Vân hỏi.

"Cho người sẽ 'truyền' lại tin này đến Hoành hậu."

Hắn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhã nói tiếp:

"Ta bảo Trình Nguyệt đến Minh Túc Tự, gặp Quan Vị – người cận thần vốn trung lập. Chuyện này chắc chắn không giấu được ai. Và Hoành hậu cũng sẽ không bỏ lỡ điều đó."

"Ý của điện hạ là… cô ta sẽ ra tay?" Lưu Vân khẽ nhíu mày.

Dạ Kinh mỉm cười. Lần này, hắn cười thật. Nhưng là nụ cười nham hiểm, vừa tao nhã vừa sâu độc:

"Không phải ra tay, mà là… tự làm bẩn tay mình."

Cung Nguyệt Minh.

Trình Nguyệt ngồi giữa gian phòng ấm cúng, tay cầm cây sáo ngọc được khắc hoa văn rồng mây. Lý ma ma ngồi đối diện, không che giấu ý thăm dò:

"Công chúa đến Đại Tề không lâu, vậy mà đã thân cận với nhiều nhân vật quan trọng. Gần đây còn gặp cả Quan đại nhân, thật là giỏi."

Trình Nguyệt mỉm cười, dáng vẻ hiền hòa:

"Chỉ là ngẫu nhiên gặp, nghe nói ngài ấy am hiểu Phật lý, thiếp muốn học hỏi thêm. Không ngờ cũng bị lưu tâm."

"Công chúa cẩn trọng là phải. Trong cung này, một hơi thở lạc đi cũng có thể thành gió lớn. Cũng may Thái tử gần đây rất được lòng dân, có người bảo sau khi khỏi bệnh thì trở nên khác hẳn."

Lời nói không nhắm vào ai, nhưng sắc bén như mũi kim.

Trình Nguyệt không đáp, chỉ rót trà cho bà ta. Mắt nàng khẽ cụp xuống, che đi ánh nhìn đang dao động.

Sau khi Lý ma ma rời đi, Trình Nguyệt cầm lấy mảnh khăn lụa, lau chén trà mà bà ta từng cầm — một động tác nhẹ, nhưng đầy ám chỉ.

"Thăm dò, thử độc, hay dọa nạt?" nàng lẩm bẩm.

Ở bên ngoài, một thiếu nữ trẻ bước vào, thấp giọng thì thầm điều gì đó. Trình Nguyệt khẽ gật đầu:

"Chuyển cho Thái tử: 'Mồi đã cắn câu.'"

Tây Bắc.

Dạ Kinh nhận tin, đặt thư xuống, ngẩng đầu nhìn ánh sáng ban trưa đang rọi qua khe trướng.

"Một lần dò xét, một lần phản kích… Nàng tiến, ta giật dây. Thế cục này… chỉ cần vài nước nữa thôi."