Chương 29: Hỏi Nàng Một Câu

Trình Nguyệt đứng bên cửa sổ, ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà nhuộm vàng những tán lá ngoài vườn, nhưng ánh mắt nàng lại không rơi vào vẻ đẹp của thiên nhiên. Mà trong đôi mắt phượng ấy là những suy nghĩ đang xoay vần không ngừng. "Khi ta trở lại… sẽ hỏi nàng một câu." Câu nói của Dạ Kinh vang vọng trong tâm trí nàng, như một lời nguyền nhẹ nhàng, nhưng đủ mạnh để khiến mọi cảm xúc của nàng bị đảo lộn.

Cách hắn nói, nhẹ nhàng mà thâm trầm, khiến nàng không thể chỉ coi đó là một lời trêu đùa. Không phải hắn chưa từng dùng những lời như vậy trước đây, nhưng lần này… có gì đó khác biệt. Những từ ngữ ấy như thể một lời cảnh cáo, một sự thách thức, hay có thể là một lời mời gọi, khi hắn quay trở lại.

Trình Nguyệt cắn môi, cố gắng đẩy những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nhưng làm sao có thể? Nàng là công chúa của nước Hạ, được gả đi để giữ hòa bình giữa hai quốc gia. Thân phận ấy buộc nàng phải tuân theo mọi yêu cầu, mọi quyết định của hoàng gia, bất kể cảm xúc hay suy nghĩ cá nhân. Nhưng… nàng không thể phủ nhận rằng mỗi lần gặp Dạ Kinh, nàng lại thấy trái tim mình đập nhanh hơn, và lòng lại trào dâng cảm giác không thể lý giải được.

Khi hắn rời đi, ánh mắt ấy — ánh mắt sắc bén, lấp lánh như rắn độc, lại là ánh mắt duy nhất khiến nàng không thể làm ngơ. Không phải chỉ vì cương vị thái tử của hắn, mà còn vì sự lạnh lùng trong thái độ của hắn, như thể hắn luôn biết rõ nàng sẽ làm gì và phải làm gì.

Và giờ đây, câu nói ấy… liệu có phải chỉ là một cách để hắn trêu đùa nàng? Hay là lời ám chỉ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu, một câu hỏi có thể thay đổi tất cả?

Trình Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ lên bức rèm cửa, như muốn tìm một chút an ủi trong cái mát lạnh của làn gió nhẹ. Nhưng trong lòng nàng, sự dao động không thể dừng lại. Nàng không thể phủ nhận rằng Dạ Kinh đã khiến nàng không thể tách rời khỏi những câu hỏi của chính mình.

"Liệu hắn có thật sự quay lại?" Nàng tự hỏi. "Và nếu hắn quay lại, câu hỏi ấy sẽ là gì?"

Câu hỏi ấy không phải là câu hỏi đơn giản. Nó không chỉ là sự tò mò mà còn là một sự xâm phạm vào không gian riêng tư của nàng, một lời mời gọi, một lời ám chỉ có thể làm thay đổi mọi thứ.

Trình Nguyệt quay người lại, ánh mắt phượng ấy không còn nhìn vào vườn nữa mà như xuyên thấu vào không gian rộng lớn, như thể đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.

Và khi Dạ Kinh trở lại, liệu nàng có thể tiếp tục giữ vững vẻ ngoài bình thản? Hay sẽ có một sự thay đổi, một sự rung động thực sự trong lòng nàng mà chính nàng cũng không thể ngừng lại?