Buổi thiết triều đầu tháng, sắc trời còn chưa rạng đã có hơn nửa số đại thần tụ về Kim Loan điện. Cái lạnh đầu xuân ngấm qua lớp quan bào, khiến gương mặt ai nấy đều sầm lại — như chính cục diện triều đình hôm nay.
Dạ Kinh đến muộn.
Hắn không cưỡi ngựa, không phô trương, chỉ cùng Lưu Vân bước chậm rãi giữa thềm đá trắng.
Gió thổi tà áo bạch y, mặt trời ló rạng in bóng dáng hắn đổ dài trên nền đá. Một vài ánh mắt quay lại, ghen ghét, nghi kỵ, sợ hãi… đều có đủ.
Thế nhưng hắn chỉ mỉm cười, bình thản như thể nơi này chẳng phải chiến trường.
**
Sau buổi triều, Dạ Kinh không về thẳng Đông Cung. Hắn cho người mời ba vị lão thần vào điện phụ, bàn chuyện xưa cũ dưới danh nghĩa "thăm hỏi".
"Lão thần không rõ, Thái tử muốn hỏi điều gì?" – Lý Thượng thư dè chừng nhìn hắn.
Dạ Kinh cười nhạt, rót một chén trà, tay lướt nhẹ miệng ly như thể đang chơi cờ.
"Ba vị là rường cột quốc gia, bổn vương nào dám làm phiền. Chỉ là gần đây trong cung xuất hiện vài chuyện… bất tiện. Bổn vương muốn hỏi một điều."
"Xin Thái tử cứ nói."
"Chuyện về việc hạ dược mấy tháng trước — ba vị nghĩ là ai làm?"
Câu hỏi vừa rơi xuống, bầu không khí như đông cứng lại.
"Chuyện đó… đã có Ngự y viện xử lý. Không rõ Thái tử… nhắc lại để…"
"Ta nhắc lại," – Dạ Kinh nhướn mày, – "là vì có kẻ muốn giết ta, nhưng lại không biết… ta không phải người dễ chết như vậy."
Câu nói không lớn, nhưng ẩn sau là sát khí lạnh thấu xương.
Lão Lâm thái phó chợt rùng mình, nhưng vẫn giữ mặt mũi, cười giả lả: "Thái tử đa nghi rồi. Ai dám động đến long thể…"
"Có kẻ không những dám," – Dạ Kinh ngắt lời, ánh mắt lóe sáng, – "mà còn thử lại lần nữa."
Ba người tái mặt.
Dạ Kinh thong thả đứng dậy, bước từng bước đến gần cửa sổ, tay chắp sau lưng.
"Đây là lần cuối cùng ta hỏi."
"Lần sau," – hắn quay lại, ánh mắt lạnh băng, – "sẽ không còn là hỏi nữa… mà là lật từng lớp mặt nạ, kéo từng kẻ ra khỏi ổ."
**
Cùng lúc đó, trong cung Hoành hậu, một tin truyền đến:
— Một thị vệ từng hầu cận Dạ Kinh đột ngột treo cổ tự tử trong phòng giam.
Người ta nói hắn bị áp lực quá lớn. Người trong cung tin, kẻ ngoài cung lại cười khẩy.
Hoành hậu ngồi bên bàn gỗ trắc, tay đặt trên chuỗi ngọc lưu ly, mắt nhắm hờ như đang nghe một điệu nhạc vô hình.
Lưu Sách bước vào, quỳ một gối.
"Một đòn đầu tiên."
Bà ta khẽ mở mắt.
"Không tệ. Dụ được ba lão già kia ra, lại dám ra tay trước ta một bước…"
Rồi môi bà ta cong lên.
"Nhưng đừng quên, trong ván cờ này — ai đi trước, chưa chắc đã thắng."