Sáng thứ Bảy, một buổi sáng bình thường như bao ngày khác.
Từ Khắc mở mắt, tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu. Trong cơn ngái ngủ, cậu chợt nhớ lại những hình ảnh từ buổi stream tối qua - một buổi phát trực tiếp trên ứng dụng kỳ lạ đã tồn tại trong điện thoại cậu suốt ba năm qua.
Cảnh tượng đó...
Máu me tràn lan. Những cái xác méo mó, vặn vẹo đến mức gần như không còn hình người. Nhóm tám người nổi tiếng vì khả năng phối hợp ăn ý giờ đây chỉ còn là những mảnh thi thể rải rác trên nền đất lạnh.
"Tại sao họ lại chết? Họ phối hợp tốt đến vậy cơ mà?"
Suy nghĩ lướt qua trong đầu cậu, và rồi ngay lập tức hình ảnh về thứ đã tàn sát cả nhóm ấy hiện lên
Một con tắc kè khổng lồ với khả năng tàng hình trong bóng tối. Một con quái vật mà cái đuôi của nó còn sắc bén hơn cả một thanh kiếm chất lượng cao. Và tất nhiên với khả năng và ngoại hình như vậy thì đó là kẻ địch tồi tệ nhất đối với những kẻ lựa chọn cách đi săn mạng vào ban đêm. Vậy vì sao 1 đội trông có vẻ không thiếu thốn gì lại mạo hiểm rời khỏi trại vào ban đêm? Câu trả lời đơn giản là chúng đang trên đường đi mai phục một nhóm đang vận chuyển vật tư.
Từ Khắc ngáp dài, đứng dậy khỏi giường như thể những hình ảnh ghê rợn đó chỉ là một cảnh phim cậu vô tình xem được tối qua. Không có chút bận tâm hay hoảng sợ nào. Chỉ là một thói quen.
Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng chật hẹp, nơi gần mười đứa nhóc vẫn còn cuộn tròn trong chăn, ngủ ngon lành. Đây không phải là một gia đình đông con. Đây là một trại trẻ mồ côi - nơi cậu đã sống từ những ký ức xa xưa nhất mà cậu có.
“Dậy dọn phòng, gấp chăn gối đi mấy nhóc.”
Cậu lười biếng lên tiếng, giọng ngái ngủ nhưng vẫn mang theo chút uy quyền của một người anh lớn. Vừa dứt lời, một đứa nhóc nhanh nhẩu bật dậy, lao về phía nhà vệ sinh với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nhưng nhanh vẫn chưa đủ.
Ngay khi nhận ra ý đồ của thằng nhóc, Từ Khắc lập tức bừng tỉnh, phản xạ nhanh như chớp. Với lợi thế chiều cao và sải chân dài, cậu vọt thẳng về phía trước, lướt qua nó chỉ trong tích tắc.
Rầm!
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sập lại ngay trước mặt thằng nhóc.
Từ bên trong, Từ Khắc nở một nụ cười đắc thắng. “Tập điền kinh thêm mười năm nữa đi nhóc.”
Bên ngoài, thằng bé giận dữ đấm thùm thụp vào cánh cửa, hét lên điều gì đó, nhưng Từ Khắc đã không còn bận tâm nữa.
___
Mười lăm phút sau.
Từ Khắc bước ra từ nhà vệ sinh với mái tóc ướt, vẻ mặt tỉnh táo hơn. Cậu tiến về phía nhà bếp, nơi một cô gái đang chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ.
“Chị để em giúp nhé.” Cậu cất tiếng, kéo một chiếc ghế lại gần.
Cô gái ấy lớn hơn cậu ba tuổi, đáng lẽ đã có thể dọn ra ngoài từ lâu với tài chính cá nhân hiện tại, nhưng vẫn chọn ở lại trại trẻ để phụ giúp chăm sóc lũ nhóc nơi đây. Cô ấy khẽ mỉm cười, đưa cậu một con dao để phụ bếp.
“Ừm, được thôi. À mà, nghe nói tuần trước em lại đi nhảy dù với cậu nhóc nhà giàu trong nhóm đúng không?”
“Ừ, đúng rồi chị.” Từ Khắc ngước lên, khoé môi cong nhẹ. “Các môn thể thao mạo hiểm thực sự kích thích hết sức.”
Ánh mắt cậu lóe lên tia thích thú, như thể những trò chơi mạo hiểm ấy chẳng là gì so với những thứ cậu đã chứng kiến trên ứng dụng kỳ lạ kia.
"Chị biết em thích rồi, chị không cấm cản, nhưng an toàn là trên hết nhé. Đừng để đến lúc em về tới ngôi nhà này mà chỉ còn là một bãi nhầy nhụa hay tứ chi rã rời như trong mấy video stream em hay xem đấy."
Như Uyên vừa nói vừa tiếp tục công việc nấu nướng, giọng điệu có chút lo lắng nhưng không quá căng thẳng.
“Vâng vâng, em biết rồi mà, chị Như Uyên.” Từ Khắc trả lời với vẻ hơi miễn cưỡng. Không phải vì cậu không quan tâm đến sự an toàn của mình, cũng không phải vì cậu thấy phiền khi bị nhắc nhở. Thực ra, cậu rất vui khi có người quan tâm đến mình. Cậu hiểu rõ rằng nếu mình gặp chuyện gì, sẽ có người đau buồn vì cậu, nên chưa bao giờ lơ là trong việc bảo vệ bản thân.
Nhưng... tại sao Như Uyên lại ví dụ cậu sẽ chết giống như những người trong video stream tối qua?
Ý nghĩ đó khiến cậu có một cảm giác kỳ lạ mà chính cậu cũng không thể diễn tả rõ ràng.
Ngay khi cậu định lên tiếng hỏi, một giọng nói nhỏ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“ chị Như Uyên ơi, Bữa sáng đã xong chưa ạ? Hôm nay em muốn mang cơm hộp đi thay vì ăn ở nhà.”
Hạ Nhi, cô em gái vừa vào cấp hai, cất tiếng hỏi trong lúc đứng trước cửa bếp.
“Không lâu đâu, Hạ Nhi à. Mười phút nữa nhé. Em ra ngoài lấy báo hộ chị đi.” Như Uyên đáp một cách chắc chắn, tiện thể nhanh nhẹn sai vặt luôn.
Hạ Nhi lập tức chạy ra ngoài, còn lũ nhóc cùng phòng với Từ Khắc thì ùa đến, nhanh tay lấy tô cơm trên kệ, bày biện bàn ăn rồi nhanh chóng ngồi vào bàn, mắt sáng rực mong chờ một bữa sáng ngon lành.
Bầu không khí buổi sáng nhộn nhịp như mọi ngày.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
“Anh ơi, tối nay cho tụi em mượn điện thoại đi.”
Sở Lâm - đứa nhóc bị cậu tranh mất nhà vệ sinh sáng nay - cất tiếng, khuôn mặt tràn đầy hy vọng... dù cậu nhóc chắc chắn đã đoán trước kết quả.
“Em chưa đủ t-”
“Em chưa đủ tuổi để sử dụng điện thoại và truy cập vào những thông tin trong cái app bí ẩn kia đâu.”
Một giọng nói khác chặn ngang lời Từ Khắc.
Hắc Cửu - cậu nhóc vừa bước chân vào lớp mười - ngồi vắt chân lên ghế, thản nhiên tiếp lời: “Anh ấy nói câu đó từ khi có điện thoại riêng vào bốn năm trước đấy, và tất nhiên, cho đến tận bây giờ, câu ấy vẫn còn được sử dụng.”
Chỉ với hai câu ngắn gọn, Hắc Cửu đã chặn họng Từ Khắc hoàn toàn. Gương mặt cậu nhóc hiện rõ vẻ đắc thắng khi nhìn thấy ông anh của mình phân vân không biết có nên cãi cùn hay không.
“Em c-”
“Đừng cố tìm kiếm chiến thắng trong vô vọng nữa, và đưa cơm hộp cho Hạ Nhi hộ chị nào.”
Vừa định bật lại thì đã bị chặn họng lần nữa. Cảm giác chẳng khác nào bị giáo viên gọi trúng tên khi đang lơ đãng trong lớp. Không còn cách nào khác, Từ Khắc đành nhận lấy hộp cơm cùng với tiếng than thở đầy bất lực.
“Uy quyền thằng anh này mất hết rồi.”
Lũ nhóc lập tức nhao nhao phản bác, nhưng cậu chẳng buồn nghe, chỉ lầm lũi đi tìm Hạ Nhi. Cô bé đã mang báo vào nhà từ lâu mà cậu còn chẳng nhận ra.
“Cảm ơn anh, em đi nhé.”
Hạ Nhi nhận lấy hộp cơm, nở một nụ cười cảm ơn trước khi chạy về hướng cô bạn mới quen của mình.
Từ Khắc nhìn theo bóng lưng cô bé, và trong thoáng chốc, một hình ảnh cũ bất chợt lóe lên trong tâm trí cậu, hình ảnh ấy thoáng chồng chất lên bóng dáng đang chạy đi của Hạ Nhi-
Ba năm trước.
Một cô bé bị xé xác giữa khu rừng.
Những mảnh vụn của kí ức ấy lướt qua, khiến cậu sững người.
"Chắc mình nên ít xem cái app ấy lại…"
Cậu thở dài, gãi đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ không cần thiết.
“Vào ăn lẹ đi anh à!”
Lũ nhóc lại réo gọi, kéo cậu về thực tại. Những món ăn cuối cùng cũng đã hoàn tất.
___
7 giờ sáng
Vừa đặt mông xuống ghế ở trường, Từ Khắc ngay lập tức than thở:
“Lười quá, không muốn học hôm nay đâu.”
“Học sinh giỏi cũng biết lười cơ đấy.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Chu Văn - một người bạn trong nhóm cậu - vừa bước vào lớp, khoanh tay nhìn cậu với vẻ mặt nửa trêu chọc, nửa hứng thú.
“Ai cấm đâu. Vốn lâu lâu lười biế-”
“Mày biết tin tối qua chưa? Cái party nổi bật nhất nửa năm nay bị diệt sạch chỉ bởi một con quái đấy.”
Chu Văn hoàn toàn phớt lờ câu trả lời của Từ Khắc mà đổi chủ đề một cách trơn tru.
Từ Khắc chớp mắt.
“Sáng nay, mày là người thứ ba ngắt lời tao rồi đấy, Chu Văn.” Giọng cậu xen lẫn giữa tức giận lẫn khinh bỉ.
“Chắc tao quan tâm.”
Chu Văn nhún vai, đáp gọn lỏn, rồi nghiêng người ngồi ngược vào chiếc ghế trước bàn Từ Khắc, tay chống cằm như thể đang chuẩn bị tán gẫu một câu chuyện ly kỳ lắm.
“Thế mày biết vụ việc về nhóm ấy chưa?”
“Rồi rồi, tối qua tao xem từ lúc mới bắt đầu cơ.”
Từ Khắc trả lời một cách dửng dưng, tay lật lật cuốn sách trên bàn mà chẳng có vẻ gì là hứng thú lắm.
“Tao cũng muốn xem trực tiếp lắm, chỉ tiếc là lúc đấy tao đang có vi-”
BỐP.
Âm thanh đột ngột vang lên khi Từ Khắc vỗ hai tay vào nhau, cắt ngang câu nói của Chu Văn.
“Biết ngay mà.”
Cậu nhếch môi cười, mắt liếc sang thằng bạn với vẻ đắc thắng. Đúng như cậu đoán, Chu Văn chỉ nghe tin đồn chứ chẳng hề xem trực tiếp.
Chu Văn nhướng mày, vẻ mặt hơi cay cú, tay khoanh trước ngực: “Giờ đến lượt mày ngắt lời tao rồi đấy.”
Ngay lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau.
“Chu Văn, sau bữa tiệc tối hôm qua cậu về nhà an toàn không?”
Cả hai quay đầu lại.
Một cô bạn cùng lớp bước đến, mái tóc dài thắt bím gọn gàng, đồng phục ngay ngắn không chút nếp nhăn. Cô ấy đứng thẳng lưng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút dò xét.
“ừm đêm qua tớ về nhà an toàn lắm, có chuyện gì à?”
“Ừm tớ có chút chuyện muốn nói…” cô bạn ấy nói với vẻ sắc mặt điềm tĩnh không chút lúng túng
Chỉ nghe đến đây, Từ Khắc khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng ra cửa sổ, để mặc giọng nói của Chu Văn và cô bạn cùng lớp - người mà cậu thậm chí chẳng nhớ nổi tên - dần nhạt đi như tiếng nền xa xăm.
Cậu chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình.
Từ khi nào mà việc nhìn thấy người khác chết lại trở thành chuyện bình thường như thế này nhỉ?
Thậm chí, việc bàn luận về cái chết của họ - một cách thản nhiên, hờ hững, chẳng khác nào đang bình phẩm về một cảnh phim hấp dẫn - cũng trở nên hiển nhiên đến mức đáng sợ.
Ba năm trước, khi ứng dụng quái dị đó mới xuất hiện, trong nửa ngày đầu tiên, ai nấy đều bàn tán xôn xao, vừa sợ hãi vừa khó tin. Lúc ấy, có người lên án, có người kêu gọi ngừng thảo luận về những cái chết ấy như một trò tiêu khiển. Nhưng rồi thời gian trôi qua, sự phản đối dần lắng xuống, bị quên lãng, và giờ đây, mọi người nói về nó một cách tự nhiên - như thể đó chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày, chẳng còn gì đáng để bận tâm.
Con người thay đổi cũng nhanh thật đấy nhỉ?
Từ Khắc khẽ nhếch môi, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên khi cậu so sánh bản thân hiện tại với chính mình ba năm trước - ngày đầu tiên chứng kiến cảnh một con người bị xé xác ngay trước mắt, qua màn hình điện thoại.
Mình cũng chẳng khác gì bọn họ cả.
Từ Khắc cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ về nơi kỳ lạ kia - nơi con người bị đưa đến mà không ai có thể trở về - bằng cách nghĩ đến những chuyện bình thường trong ngày hôm nay.
“Không biết tối nay nhà mình ăn gì nhỉ…”
“Không biết nếu mình-”
“Từ Khắc.”
Giọng của Chu Văn vang lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ vu vơ. Cậu chớp mắt, quay sang nhìn thằng bạn.
“Tan học mày có đi không?” Chu Văn hỏi, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, như thể cậu ta vừa tận mắt chứng kiến một người vẫn còn ngái ngủ sau một đêm dài cày stream.
“Đi đâu?” Từ Khắc nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“Đi bệnh viện thăm giáo viên chủ nhiệm lớp mình chứ đâu, sau bữa tiệc tối qua thầy ấy bị tai nạn rồi. Mà bộ nãy giờ mày không thèm nghe gì hả?”
Từ Khắc dựa lưng vào ghế, khẽ nhếch môi. “Tao tưởng người ta đến làm quen hay tỏ tình gì mày, nên tao mới không thèm nghe đấy.”
Câu nói một cách khinh khỉnh làm Chu Văn bực mình, cậu ta không chút do dự mà vươn tay bóp chặt đầu Từ Khắc. “Độ gợi đòn từ cái bản mặt mày lên tầm cao mới rồi đấy.”
Bỏ ngoài tai hành động của Chu Văn, Từ Khắc lười biếng đáp: “Tao còn không nhớ giáo viên chủ nhiệm mình tên gì thì đi làm gì? Với cả bệnh viện mà đi đông thì rõ phiền người ta nghỉ ngơi.” Vừa nói, cậu vừa lấy tập sách ra khỏi cặp, bộ dạng chẳng mấy bận tâm. “Về bàn đi, thằng nhóc, sắp vào tiết rồi kìa.”
“Rồi rồi, khỏi nhắc.” Chu Văn nhún vai, lùi lại vài bước, nhưng trước khi hoàn toàn quay đi, cậu ta bỗng thốt lên, như thể nhớ ra điều gì đó.
“Mà này, hôm nay tao tính tìm một nhóm mới để xem trên cái app kia.”