Từ Khắc, Chu Văn và Hàn Thủ, dù không sống chung nhưng luôn có một thói quen cố hữu - chờ nhau để cùng về. Có lẽ là do nhà cả ba trùng hợp nằm trên cùng một tuyến đường, hoặc đơn giản hơn, là vì họ đã quen với sự hiện diện của nhau mỗi khi tan học.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Từ Khắc đứng dựa lưng vào cánh cổng trường, một tay cầm chai nước đã vơi nửa, tay còn lại quệt mồ hôi trên trán. Trời trưa oi bức khiến cậu khó chịu, nhưng cái khó chịu lớn hơn chính là hai đứa chậm như rùa kia.
Ngay khi vừa thấy hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía xa, cậu lập tức lên tiếng với giọng bực dọc:
“Lâu quá đấy, hai thằng bây.”
Chu Văn nhún vai, bộ dạng không chút áy náy, thậm chí còn tỏ vẻ vô tội:
“Làm sao tao biết được mày đợi bọn tao ở đây để ra sớm hả?”
Nói thì nói vậy, nhưng cả ba đều hiểu ý nghĩa thực sự của câu “ra cổng trường đợi tao” mà Từ Khắc nhắn trước đó. Chu Văn chỉ cố tình vờ như không biết mà thôi.
“Thôi đi lẹ đi, nóng cháy da đầu tao rồi.” Hàn Thủ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm khàn nhưng rõ ràng mang theo chút bực bội.
Hai thằng kia nhìn nhau, sau đó gần như cùng lúc bật ra câu nói mà cả hai đều muốn nói từ nãy đến giờ:
“Tại mày trọc đấy, thằng nhóc!”
Cùng với câu nói là hai thân ảnh lao đi như gió, phóng như bay khỏi cổng trường. Không phải vì họ muốn nhanh chóng tránh nắng, mà bởi một lẽ thường tình: trêu một thằng cơ bắp cuồn cuộn thì phải chạy nhanh trước khi nó đấm vào mặt mình.
Phía sau, Hàn Thủ nheo mắt, nắm tay siết lại, gân xanh trên trán nổi lên đầy đe dọa.
“Hai thằng giặc kia! Đứng lại cho tao!!!”
Và thế là con đường về nhà bỗng chốc trở thành một cuộc rượt đuổi đầy kịch tính giữa một con quái vật lực lưỡng và hai con chuột nhắt biết chạy.
_
Ba thằng con trai đang hì hục lê từng bước trên con đường bị nung nóng dưới ánh mặt trời giữa trưa. Nắng chiếu gay gắt, không một cơn gió thổi qua, khiến mồ hôi túa ra như tắm.
Chu Văn, kẻ không thể chịu nổi thời tiết khắc nghiệt, rốt cuộc cũng lên tiếng than vãn:
“Trời nóng quá, tụi mày qua nhà tao chơi không? Nhà tao gần nhất rồi.”
“Ý hay đấy! Phơi thêm chút nữa chắc tao thành khô mực mất.” Hàn Thủ chẳng chút do dự mà hưởng ứng ngay lập tức, trên đầu hắn dường như có thể bốc khói vì nắng.
Từ Khắc cũng chẳng có lý do gì để từ chối, cậu gật đầu đồng ý:
“Ừ, thôi vậy cũng được.”
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, cậu quay sang hỏi Chu Văn:
“Mà này, lúc sáng mày nói sẽ tìm một nhóm mới để theo dõi, giờ mày tìm được nhóm nào chưa?”
Câu hỏi được thốt ra với vẻ mặt bình thản, như thể đã đoán trước câu trả lời.
Chu Văn thở dài, nhắm mắt lại như thể chẳng muốn nhắc đến vấn đề này:
“Chưa. Nhóm thì thiếu khả năng phối hợp, nhóm thì chỉ biết trồng trọt chăn nuôi. Tao thực sự chán ngấy việc cứ vài tháng lại phải đi tìm nhóm mới.”
“Kết quả hiển nhiên từ một thằng con nhà giàu khó tính.” Hàn Thủ châm chọc, mắt liếc qua Chu Văn đầy ý tứ.
Ngay lúc đó-
RING RING RING…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan cuộc trò chuyện giữa ba người.
Từ Khắc thò tay vào túi quần, rút điện thoại ra một cách hờ hững, nhưng khi vừa nhìn thấy tên người gọi đến, đôi mắt cậu bỗng mở to.
Không chút chần chừ, cậu dừng bước ngay dưới bóng râm của một gốc cây bên lề đường, vội vã ấn nút nghe máy, giọng nói thoáng chút phấn khởi:
“Em nghe đây, anh Vân Hoàng!”
Chu Văn và Hàn Thủ cũng lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Từ Khắc với ánh mắt đầy mong đợi.
Cái tên Vân Hoàng không xa lạ gì với bọn họ - anh cả của nhóm, người mà dù đã rời khỏi trại trẻ từ lâu nhưng vẫn luôn quan tâm đến những đứa em của mình.
Đầu dây bên kia, một giọng nói mang theo chút vui vẻ vang lên:
“Ồ, nghe giọng em vui quá nhỉ? Mới tan học đúng không?”
Dù đã ra ngoài sống từ ba năm trước, Vân Hoàng vẫn nhớ rõ lịch học của bọn trẻ trong trại trẻ.
“Anh biết rõ mà còn hỏi cơ á? Mà hôm nay anh có về không? Lũ nhóc mong anh lắm đấy, cả chị Như Uyên và viện trưởng nữa.”
Nghe vậy, Chu Văn và Hàn Thủ liền đồng thanh chen vào:
“Bọn em nữa anh à!”
Dù bình thường có thể cãi nhau như chó với mèo, nhưng cả ba đều xem Vân Hoàng như một người anh thực thụ - một chỗ dựa tinh thần vững chắc mà họ luôn tin tưởng.
Ở đầu dây bên kia, Vân Hoàng bật cười, nhưng xen lẫn trong giọng nói lại có chút mệt mỏi:
“Haizz… Nghe giọng là biết tụi bây vẫn còn dư năng lượng quá nhỉ? Đang trên đường đi chơi à? Chả bù cho cái lưng của anh…”
“Vậy anh có về không? Bọn em đang trên đường qua nhà Chu Văn đây, anh có về thì qua rước em luôn nhé.”
Có vẻ như Vân Hoàng hơi chần chừ, nhưng rồi cũng đáp:
“Ừm, tầm chiều nay anh sẽ về. Em cứ-”
CỘC CỘC.
Một tiếng gõ bất ngờ vang lên - không rõ là gõ vào bàn hay gõ cửa, nhưng nó khiến Vân Hoàng đột ngột ngưng lại vài giây.
Rồi, với một giọng điệu vội vã hơn trước, anh tiếp tục:
“Thôi, mấy đứa cứ đi tiếp đi. Chiều nay anh sẽ đến nhà Chu Văn rồi gặp bọn em sau nhé.”
“Vâng ạ!” Cả ba người nhanh chóng đồng thanh đáp.
Nhưng ngay khi Vân Hoàng chuẩn bị cúp máy, Từ Khắc bỗng nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng lên tiếng:
“À mà, anh sẽ báo với chị Như Uyên nhỉ? Anh nói với chị ấy là em qua nhà Chu Văn ch- ”
Tút…
Cuộc gọi kết thúc trước khi cậu kịp nói hết câu.
Từ Khắc vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Đôi mắt cậu hơi nheo lại, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Rồi, với vẻ mặt vô cảm, cậu cất giọng châm biếm:
“Chưa nghe hết đã tắt máy, quả là nô lệ tư bản.”
Chu Văn khẽ hừ một tiếng, khoanh tay lại, giọng điệu đầy đồng cảm:
“Đột nhiên mày nói xong tao cũng không muốn lớn nữa…”
Hàn Thủ đứng bên cạnh nhướn mày, tay đặt lên cằm như đang suy tư điều gì đó:
“Nhưng mà… thế quái nào anh ấy lại đoán được tụi mình sẽ đứng lại để nghe máy nhỉ?”
Câu hỏi của Hàn Thủ khiến cả ba người chìm vào vài giây trầm mặc.
Chu Văn là người đầu tiên phá vỡ khoảng lặng. Cậu cười nhếch mép, nhướng một bên chân mày lên, mắt ánh lên vẻ nể phục pha lẫn chút hoài nghi:
“Anh ấy thông minh đến mức có thể đoán trước được từng bước đi của chúng ta... Cứ như thể bọn mình đang chơi cờ với một bộ máy AI phiên bản beta vậy.”
Rồi như vừa nghĩ ra một giả thuyết "thiên tài," cậu gật gù nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc đến mức đáng ngờ:
“Mày nghĩ xem, anh ấy trở nên bận rộn ngay sau khi cái app này xuất hiện… Có khi nào ảnh đang làm việc cho một tổ chức nguy hiểm nào đó không?”
BỐP!
Không chút do dự, Hàn Thủ giơ tay lên vỗ một phát vào gáy Chu Văn, gương mặt đầy vẻ ngán ngẩm.
“Tao không có tóc, tao nóng da đầu. Còn mày có tóc nên não mày đã biến thành phân bón cho tóc mọc rồi hả?”
Chu Văn chớp mắt vài cái, sau đó hậm hực nhìn sang Từ Khắc mong tìm đồng minh. Nhưng Từ Khắc chỉ lạnh lùng gật đầu đồng tình:
“Đồng quan điểm.”
Câu trả lời gãy gọn, không chút chần chừ.
Chu Văn: “Ugh… bọn mày.”
Trước ánh nắng gay gắt giữa trưa, ba thằng con trai tiếp tục bước đi, để lại sau lưng một loạt những suy đoán ngớ ngẩn - và cả những hoài nghi chưa có lời giải đáp.
_
Trại trẻ mồ côi
Trong căn bếp nhỏ của trại trẻ mồ côi, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng lách cách của bát đĩa va vào nhau. Như Uyên, với một bên tai áp sát chiếc điện thoại đang kẹp hờ trên vai, đôi tay vẫn thoăn thoắt cọ rửa những chiếc đĩa còn vương lại vết dầu mỡ từ bữa trưa. Dưới ánh nắng vàng nhạt từ cửa sổ, làn nước lấp lánh chảy xuống bồn rửa, mang theo những vệt bọt xà phòng trắng xóa.
Cô hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo chút trách móc pha lẫn tò mò:
“Vậy chắc tầm tối nay anh về đến đúng không? Không phải lại nói rồi kiếm cớ công việc mà không về nữa chứ?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Vân Hoàng trầm thấp nhưng nhẹ nhàng, mang theo một sự điềm đạm như thể đang cố trấn an cô:
“Ừm, đảm bảo luôn. Anh cũng sẽ đưa thằng bé Từ Khắc về cùng nữa.”
Như Uyên thoáng dừng tay, chân mày khẽ nhíu lại.
“Từ Khắc? Thằng bé đi đâu ư?”
“À, nó và Hàn Thủ qua nhà Chu Văn chơi rồi.”
Cô chớp mắt, đầu óc nhanh chóng lục lại trí nhớ. Sáng nay, cô không nghe thấy thằng nhóc nhắc gì về việc này.
“Sao lúc sáng nó đi mà không nói gì với em cả?”
Giọng Vân Hoàng mang theo ý cười, nhún vai dù biết đối phương không thể thấy:
“Chắc bọn nhóc mới lên kế hoạch lúc nãy thôi. Kệ tụi nhỏ đi.”
Anh vừa nói vừa bước đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống rồi khẽ ngửa đầu ra sau, thở ra một hơi dài.
Căn phòng rơi vào một thoáng yên lặng, chỉ còn lại âm thanh nhỏ giọt của nước chảy xuống bồn rửa.
Vài giây sau, Vân Hoàng chợt lên tiếng, giọng nói có phần trầm lắng hơn:
“À mà tối nay viện trưởng có về không? Anh có việc cần bàn với bà ấy… cả em và Hắc Cửu nữa.”
Nghe đến đây, đôi tay đang cọ rửa của Như Uyên bỗng khựng lại. Cô lập tức nhận ra sự khác lạ trong lời nói của Vân Hoàng. Không phải vì cái tên Hắc Cửu - người anh trai nuôi ít nói nhưng đáng tin cậy - mà vì cái cách anh vừa đề cập đến một cuộc họp có vẻ khá nghiêm túc.
“Có, hôm nay cô ấy sẽ về vào khoảng sau bữa tối. Có chuyện gì nghiêm trọng à?”
Trong đầu Như Uyên, những giả thuyết bắt đầu xuất hiện. Kể từ sau sự kiện ba năm trước, cô đã học được một điều: Những cuộc họp bất ngờ không bao giờ mang tin tốt lành.
Giọng nói của Vân Hoàng trầm xuống, không còn sự điềm tĩnh như lúc trước. “Ừm… Việc này thực sự cần thông báo trong hôm nay. Anh cũng muốn báo sớm hơn, nhưng đến tận sáng nay anh mới biết được tin này.”
Câu nói khiến Như Uyên bất giác siết chặt chiếc bát trên tay, lòng bàn tay cô hơi lạnh đi một chút. Không giống như những lần Vân Hoàng viện cớ bận rộn để lảng tránh về trại trẻ, lần này, cô có thể nghe ra được sự nghiêm túc hiếm hoi trong giọng nói của anh.
“Anh có thể nói luôn cho em bây giờ được không?” Cô lên tiếng, sự lo lắng xen lẫn bồn chồn thể hiện rõ trong từng chữ.
Đầu dây bên kia, Vân Hoàng lặng đi vài giây, như thể đang cân nhắc xem nên nói bao nhiêu là đủ. Nhưng rồi, anh khẽ thở ra, giọng nói dứt khoát hơn:
“Không phải việc gì cũng có thể giải thích qua điện thoại. Tối nay, khi viện trưởng về, anh sẽ tập trung mọi người rồi nói rõ.”
Câu trả lời mơ hồ không khiến Như Uyên yên tâm hơn chút nào, ngược lại, nó khiến cô càng thêm lo lắng. Nếu đây chỉ là một chuyện bình thường, Vân Hoàng đã chẳng cần nhấn mạnh đến vậy.
Cô cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy để em báo viện trưởng về sớm hơn nếu có thể nhé.”
“Ừm… Vậy tối nay gặp em sau.”
Tút…
Vân Hoàng ngắt máy mà không chờ Như Uyên đáp lại. Màn hình điện thoại nhanh chóng chuyển về màu đen xám, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt từ chiếc cửa sổ ngay sau bồn rửa.
Trong vài giây, Như Uyên vẫn giữ điện thoại trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình tắt ngúm, như thể hy vọng có một tin nhắn hay một cuộc gọi khác đến để làm rõ thêm mọi chuyện. Nhưng không có gì cả.
Cô khẽ thở dài, đặt điện thoại lên bàn, đôi tay chống nhẹ vào thành bồn rửa.
Tách... tách...
Những giọt nước từ vòi xịt nhỏ giọt xuống bồn, tan vào dòng nước xà phòng đã dần trong veo. Như Uyên chăm chú nhìn từng giọt nước rơi, nhưng không thể ngăn được hàng loạt suy nghĩ đang chạy qua trong đầu mình.
“Không phải lo lắng vớ vẩn. Chắc chắn mọi chuyện vẫn ổn.”
Cô tự nhủ với chính mình.
Như Uyên lau khô một tay, cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục rửa bát. Nhưng lần này, cảm giác thư thả khi làm việc nhà đã không còn nữa. Thay vào đó, một sự bồn chồn, mơ hồ và khó tả đang len lỏi trong lòng cô, giống như một cơn sóng ngầm âm thầm nhưng mạnh mẽ.
Tối nay… cô sẽ có câu trả lời.
_
Tại nhà của Chu Văn
“Sao nãy giờ mày cứ ăn dưa không vậy? Mấy món khác là không khí à? Chừa dưa tao ăn với chứ!”
Từ Khắc bực bội lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu cuối cùng đang nằm chễm chệ trên đĩa. Từ lúc bắt đầu bữa ăn, thứ vơi đi nhanh nhất không phải là quýt, không phải là táo, mà chính là món cậu thích nhất - dưa hấu.
“Giờ mày lên chức chủ nhà luôn rồi hả, thằng kia?” Chu Văn trợn mắt đáp trả. Cậu vốn là chủ nhà nhưng chưa kịp tận hưởng cái danh hiệu ấy thì đã bị thằng bạn đá đít, ngang nhiên lên mặt quản lý bữa ăn.
Nhưng trước khi màn đấu khẩu giữa hai đứa có thể leo thang thành chiến tranh lạnh, một tiếng hét đầy uất ức vang lên từ phía Hàn Thủ:
“Tụi mày cứ ăn ăn ăn ăn! Địch đến nhà chính rồi kìa!!”
Hai đứa kia giật mình quay sang màn hình. Đúng như lời Hàn Thủ nói, nhà chính trong game của bọn họ đã bị đội đối phương công phá. Hàn Thủ, người duy nhất có ý thức trách nhiệm, đã cố gắng thủ nhà đến hơi thở cuối cùng trong khi hai thằng bạn thì lo đấu tranh giành đồ ăn.
“Rồi rồi tao vào liền đây! Trận này thắng thì tao lấy thêm dưa cho mày, thằng con trời ạ!” Chu Văn bất lực đặt chén xuống, nhanh chóng với lấy điện thoại.
“Tch, nhớ cái mồm mày đấy nhé.” Từ Khắc lườm Chu Văn, nhưng trước khi tham gia vào trận chiến ảo, cậu với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn để kiểm tra.
Chỉ có điều…
Trước khi tay cậu chạm vào màn hình, nó đột ngột tắt ngúm. Một màu đen thui bao phủ, như thể toàn bộ thiết bị đã bị nuốt chửng bởi bóng tối.
“Ơ, hết pin à?”
Từ Khắc mặc kệ những tiếng thét giận dữ của hai thằng bạn, cầm lấy chiếc điện thoại cũ của mình, vuốt vuốt màn hình để xác nhận xem có phải nó đã thực sự tắt nguồn không. Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, màn hình lại sáng lên một cách kỳ lạ-
Với một dãy số đỏ rực hiển thị ngay chính giữa:
15279
Từ Khắc khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ lan khắp sống lưng cậu.
“Cái quái gì vậy? Nhiễm virus à?” Cậu lẩm bẩm, nhíu mày nhìn chằm chằm vào những con số không rõ nghĩa trên màn hình.
“Này, mày ăn dưa xong ăn mất não chính mình rồi à? Nhà chính bể rồi mà mày vẫn đứng im ru vậy?!” Chu Văn rít lên, giọng điệu cay cú vì vừa thua một ván tưởng như không thể thua được.
“Máy tao bị gì rồi này, mày xem thử đi. Mày giỏi công nghệ mà.” Từ Khắc giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Chu Văn, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Chu Văn liếc nhìn cậu một cái, nhún vai đáp: “Đổi máy đi, cái điện thoại này mày xài lâu lắm rồi đấy.”
“Thừa tiền quá thì mày mua cho tao một c-”
Roẹt-
Tiếng xé gió sắc bén vang lên như tiếng kim loại cắt vào không khí.
Ngay khoảnh khắc Chu Văn vừa chạm vào màn hình chiếc điện thoại của Từ Khắc - thứ vẫn đang hiển thị dãy số đỏ kỳ lạ - sáu cái xúc tu đỏ rực bỗng vọt ra từ màn hình, như những con rắn dữ tợn phóng tới con mồi. Chúng nhầy nhụa, nhớp nháp, ánh lên sắc đỏ ma mị như những mạch máu sống đang co giật trên không trung.
“Cái quái-?!”
Bản năng sinh tồn bùng lên trong đầu Chu Văn, cậu ngay lập tức ngả người ra sau, cố gắng né tránh. Thế nhưng, tốc độ phản xạ của con người không thể nào sánh được với những thứ quái dị kia.
Xúc tu lao đến nhanh đến mức để lại vệt sáng đỏ lờ mờ trong không khí. Chúng không phát ra âm thanh gì ngoài tiếng xé gió sắc lạnh. Chu Văn có thể cảm nhận được hơi lạnh chết chóc lan tỏa từ chúng, như thể chỉ cần chạm vào là cậu sẽ bị nuốt chửng.
Lưng cậu còn chưa kịp chạm đất-
Uỳnh!
Một cú đẩy mạnh như búa tạ giáng xuống ngực cậu.
Chu Văn bị hất mạnh về một bên, va rầm vào tủ lạnh, cơn đau nhói lên ngay lập tức. Nhưng cậu không quan tâm đến điều đó. Đôi mắt cậu chỉ có thể mở to, nhìn trừng trừng về phía trước.
Hàn Thủ.
Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, Hàn Thủ đã lao lên. Không chút do dự, cậu ấy đã dùng toàn bộ sức lực để đẩy Chu Văn sang một bên. Nhưng đổi lại, chính bản thân cậu ấy không thể né được.
Những chiếc xúc tu chuyển hướng ngay lập tức, như một con thú săn mồi đã khóa chặt mục tiêu. Chúng rít lên trong không khí, tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu, quấn chặt lấy Hàn Thủ.
Mọi thứ dường như chậm lại-
Khoảnh khắc đầu tiên xúc tu chạm vào cánh tay cậu ấy.
Một cơn ớn lạnh kinh hoàng chạy dọc sống lưng Hàn Thủ.
Không có cảm giác đau đớn, không có sức mạnh nghiền nát hay siết chặt như cậu tưởng tượng. Thứ duy nhất mà cậu cảm nhận được là một làn hơi lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, từng tế bào, như thể nó đang xâm nhập vào bên trong cậu.
Và rồi-
Hàn Thủ biến mất.
Không có tiếng hét. Không có ánh sáng chói lóa. Không có vệt khói hay dấu vết.
Chỉ đơn giản là tan biến.
Ngay trước mắt Từ Khắc và Chu Văn.
Trong chưa đầy ba giây, cả Hàn Thủ, những chiếc xúc tu, và cả chiếc điện thoại của Từ Khắc - tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại.
Chu Văn đờ người, lưng vẫn tựa vào tủ lạnh. Tay cậu run lên, đôi mắt mở to, tràn đầy kinh hoàng và hoang mang. Trái tim cậu đập loạn xạ trong lồng ngực, từng nhịp đập như đang gào thét rằng chuyện này không thể nào là thật.
“Hàn Thủ…?”
Từ Khắc vẫn ngồi yên trên ghế, bàn tay cậu vô thức nắm chặt mép bàn. Mắt cậu trừng lớn, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài xuống thái dương cậu, nhỏ xuống nền nhà.
Một giây trước, Hàn Thủ còn ở đây.
Giờ thì cậu ấy đã biến mất.
Không để lại bất kỳ thứ gì.
Không có quần áo rơi lại.
Không có đồ vật bị ảnh hưởng.
Không có dấu vết nào cho thấy rằng Hàn Thủ từng tồn tại ở đây cách đây vài giây trước.
Không có gì cả.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Và một nỗi sợ hãi lạnh toát đang siết chặt trái tim họ.
“Chuyện… quái gì vừa xảy ra vậy?”