Chương 4: Chứng Kiến.

Trại trẻ mồ côi

“Mấy đứa xuống dọn chén đĩa chuẩn bị ăn nè!”

Giọng Như Uyên vang lên, vọng khắp không gian của căn nhà. Tiếng bát đĩa va vào nhau leng keng trong bếp khi cô vừa xếp chúng lên bàn, vừa lướt mắt kiểm tra xem mọi thứ đã đủ chưa.

“Dạ vâng ạaaa... oáppp~”

Một giọng nói uể oải kéo dài vang lên từ phòng khách. Đó là Hắc Cửu - đứa nhóc đang cuộn tròn trên sofa, lười biếng dụi mắt như thể mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài. Tóc cậu bé rối bù, đôi mắt còn hơi sưng vì ngái ngủ, trông không khác gì một con mèo lười bị kéo ra khỏi ổ.

Như Uyên bất lực lắc đầu, bước ra khỏi bếp, khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn cậu nhóc đang lười biếng.

“Tỉnh ngủ và chuẩn bị cho bữa ăn đi. Lát nữa Vân Hoàng sẽ về đấy.”

Cô nhấn mạnh câu cuối, mong rằng nó có thể tạo động lực cho thằng nhóc. Nhưng phản ứng của Hắc Cửu thì hoàn toàn ngược lại - cậu chỉ nhún vai một cách bất cần, tay che miệng ngáp dài thêm lần nữa.

“Vâng vâng, độ đáng tin xấp xỉ 0% chị nhé~.”

Giọng điệu chế giễu, nhưng vẫn còn ngái ngủ. Hắc Cửu vươn vai lười nhác, có vẻ chẳng buồn tin vào chuyện Vân Hoàng sẽ thực sự về. Không chỉ vì cậu đã quá quen với những lần thất hứa, mà còn vì một phần muốn trốn tránh. Lần nào Vân Hoàng về cũng cằn nhằn chuyện học hành, mà Hắc Cửu thì đã chán ngấy chuyện đó rồi.

Như Uyên cau mày, lặng lẽ quan sát thằng bé trong vài giây trước khi cất giọng bình thản:

“Không đâu, lần này có vẻ về thật đấy. Không những vậy, còn có chuyện nghiêm trọng nữa.”

Cô vừa nói, vừa đếm từng đứa nhỏ đang từ trên lầu lũ lượt kéo xuống, một vài đứa còn đang cười đùa, một số khác dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài. Cảnh tượng thường ngày, nhưng hôm nay, trong lòng cô có chút nặng nề hơn mọi khi.

Hắc Cửu khựng lại một chút khi nghe thấy từ “nghiêm trọng”, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu phớt lờ nó.

Bịch!

Thằng nhóc bật dậy khỏi ghế sofa, không phải để đi xuống bếp mà lại thẳng tiến về phía cầu thang.

“Đi đâu đấy thằng nhóc này?”

Như Uyên nhíu mày, hỏi với theo.

Hắc Cửu chỉ vẫy tay qua loa, giọng điệu đầy hờ hững:

“Em muốn ngủ thêm chút nữa. Chị với lũ nhóc cứ bình tĩnh mà ăn đi nhé, cứ chừa chút đồ ăn thừa cho em là được.”

“Haizz…”

Như Uyên thở dài, lắc đầu đầy bất lực.

“Em cứ như con trai sợ bố trách mắng nên chạy trốn mất dạng ấy nhỉ?”

Hắc Cửu khựng lại một giây, nhưng rồi cậu cười khẩy, nhún vai tiếp tục đi lên lầu.

Như Uyên định bỏ qua, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô đột ngột quay đầu quát lớn:

“Lát nữa anh Vân Hoàng cũng có chuyện cần nói với em đấy nhé!”

“Gì cơ? Anh Vân Hoàng sẽ về á?!”

Lần này, không phải Hắc Cửu phản ứng, mà là đám nhóc trong nhà.

Căn phòng vốn đang ồn ào vì tiếng trò chuyện bỗng chốc đứng sững lại trong thoáng chốc, như thể vừa bị đóng băng. Rồi ngay sau đó-

Nhốn nháo.

Cả lũ bỗng dưng lao đến vây lấy Như Uyên, miệng liên tục hỏi dồn:

“Khi nào anh ấy về vậy chị?”

“Hôm nay đúng không? Là hôm nay đúng không chị?”

“Anh ấy có mang gì về không? Lần trước bảo sẽ mua kẹo mà quên mất đấy!”

Những câu hỏi cứ tuôn ra không ngừng, khiến Như Uyên không khỏi cảm thấy chóng mặt. Cô giơ tay ra hiệu cho bọn trẻ giữ trật tự, nhưng xem ra chúng quá phấn khích để có thể dừng lại.

Giữa đám nhóc đang xôn xao, một giọng nói lơ đãng, đầy miễn cưỡng vang lên từ cầu thang:

“Chắc lại chuyện học hành thôi mà.”

Hắc Cửu ngáp dài, bước chân chậm rãi lên lầu mà không thèm quay đầu lại.

Như Uyên nhìn theo bóng lưng hờ hững của thằng nhóc, lại thở dài một lần nữa.

Cậu nhóc này... lúc nào cũng vậy.

Cạch.

Âm thanh cửa mở vang lên giữa không gian, thu hút sự chú ý của Như Uyên lẫn lũ trẻ. Những câu chuyện phiếm rôm rả ngay lập tức bị cắt ngang, căn phòng vốn ấm áp và náo nhiệt cũng bỗng chốc trở nên im ắng hơn thường lệ.

Tưởng đâu là Từ Khắc hoặc Vân Hoàng đã về, nhưng không. Người bước vào - lại là viện trưởng.

Bà ấy hiếm khi về trước khi bữa tối kết thúc, nhưng hôm nay, bà xuất hiện sớm hơn bình thường, thậm chí trước cả khi bữa ăn bắt đầu.

Viện trưởng đứng ngay trước cửa, không vội bước vào. Bóng bà in dài trên nền gạch khi ánh đèn vàng nhạt từ phòng bếp hắt ra. Đôi mắt trầm lặng của bà quét qua toàn bộ căn phòng, đánh giá tất cả mọi thứ trong một nhịp thở.

Bà vẫn khoác trên người bộ áo khoác dài sẫm màu, những vệt nước mưa còn vương trên vạt áo, minh chứng cho hành trình vội vã vừa rồi. Đôi giày đẫm nước in lại những dấu chân mờ nhạt trên sàn, như thể bà vừa đi thẳng từ ngoài trời vào, chẳng buồn dừng lại dù chỉ để lau khô.

Sự im lặng của bà khiến bầu không khí nặng nề hơn.

Lũ trẻ bắt đầu cựa quậy, một vài đứa nhỏ vô thức đứng thẳng người như phản xạ tự nhiên. Một số khác thì lén lút nhìn nhau, như thể đang cố đoán xem lần này bà trở về có chuyện gì quan trọng.

Hắc Cửu - đứa nhóc vốn đang lẻn lên lầu, cũng khựng lại ngay bậc cầu thang khi nhìn thấy viện trưởng.

Ánh mắt cậu dao động trong một thoáng ngắn ngủi. Nhưng ngay sau đó, cậu thu người lại, cố gắng tỏ ra bình thản như không có gì xảy ra. Dẫu vậy, bàn tay đặt trên lan can cầu thang vẫn vô thức siết nhẹ, như thể muốn bấu víu vào đó để giữ vững sự điềm tĩnh của mình.

Như Uyên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Cô bước lên một bước, giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nụ cười nhẹ trên môi như một cách xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

“Bà về sớm hơn bình thường đấy ạ.”

Giọng cô ôn hòa, nhưng khó mà che giấu được chút ngờ vực trong đáy mắt.

Viện trưởng lúc này mới chậm rãi bước vào phòng, từng tiếng giày gõ xuống sàn gỗ vang lên đều đặn, tạo thành một nhịp điệu nặng nề đến khó chịu.

Đến chiếc tủ gần bàn ăn, bà tháo chiếc khăn quàng cổ, giũ nhẹ những giọt nước còn vương trên đó trước khi cẩn thận gấp lại. Mọi cử động đều chậm rãi và trầm ổn, nhưng chính sự điềm tĩnh quá mức này lại khiến lũ trẻ cảm thấy căng thẳng hơn bình thường.

Bà khẽ cất giọng, chất giọng trầm thấp, khàn hơn mọi ngày.

“Phải.”

“Vì lần này, có chuyện cần bàn ngay trước bữa tối.”

Lũ trẻ đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ cần nghe đến đây, chúng đã đủ hiểu rằng bữa ăn tối nay sẽ không giống như mọi ngày.

Trong lòng ai nấy đều bắt đầu xuất hiện cảm giác bất an. Viện trưởng không phải kiểu người nói vòng vo, cũng chưa từng cố tình tạo áp lực lên bọn trẻ nếu không có lý do chính đáng.

Nếu bà đã nói “có chuyện cần bàn”, vậy thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Viện trưởng không để lũ trẻ phải chờ đợi lâu hơn.Bà nhìn lướt qua đám trẻ, rồi cất giọng chậm rãi nhưng nghiêm nghị:

“Trừ những đứa dưới 13 tuổi, hãy vào bàn và ăn trước. Những đứa còn lại, theo ta.”

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Những đứa nhóc dưới 13 tuổi bất giác siết chặt tay áo nhau, ánh mắt hơi dao động nhưng cũng không dám hỏi gì. Những đứa lớn hơn thì khẽ cau mày, có chút lo lắng và chần chừ. Một số vô thức liếc nhìn Như Uyên, như muốn tìm kiếm sự đảm bảo từ cô.

Nhưng Như Uyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt khẽ ra hiệu cho bọn chúng nghe theo lời viện trưởng.

Một vài giây sau, đám trẻ lớn hít sâu một hơi, rồi đồng loạt đáp lại:

“... Vâng ạ.”

Những chiếc ghế khẽ dịch chuyển, tiếng bước chân chậm rãi nhưng nặng nề vang lên khi đám trẻ lớn lần lượt đứng dậy và bước theo viện trưởng.

Không ai nói gì thêm.

Nhưng ai cũng biết, từ giây phút này trở đi - bữa tối vốn ấm cúng của đêm nay đã không còn như bình thường nữa.

___

Khu vườn của trại trẻ mồ côi

Không gian ngoài trời ẩm ướt hơn bình thường. Những hạt mưa lất phất còn vương trên mái hiên, nhỏ xuống nền đá lát thành từng giọt trong suốt, hòa cùng những vệt nước mập mờ đọng lại trên mặt đường.

Bốn người - Như Uyên, Hắc Cửu và hai đứa trẻ khác - lặng lẽ đi theo viện trưởng, từng bước chân nặng nề dưới ánh đèn mờ nhạt trải dài từ hiên nhà ra khu vườn.

Bầu không khí căng thẳng như những sợi dây đàn bị kéo căng quá mức.

Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn treo trên lối đi, những giọt nước vương trên má Như Uyên phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, không rõ là nước mưa hay mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

Không ai lên tiếng trong suốt đoạn đường ngắn ngủi ấy. Mãi đến khi Hồng Mộng, cô bé ngang tuổi Hắc Cửu, không kìm được mà cất giọng:

"Viện trưởng, vậy còn anh Từ Khắc thì sao ạ?"

Giọng con bé có phần ngập ngừng, nhưng cũng đủ để phá tan chút tĩnh lặng nặng nề trong không gian. Viện trưởng không dừng bước. Bà tiếp tục tiến về phía chiếc chòi gỗ nhỏ đặt giữa khu vườn, dáng đi vẫn chậm rãi và vững vàng, hệt như thể bà đã đoán trước rằng sẽ có đứa đặt ra câu hỏi này.

"Không sao." Bà đáp bằng chất giọng trầm khàn, mang theo một thứ uy lực khó giải thích.

"Cả Từ Khắc lẫn Vân Hoàng đều đã đợi sẵn. Mấy đứa cứ yên tâm."

Dù lời nói của bà có vẻ bình thản, nhưng chẳng ai trong bọn trẻ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bởi lẽ, những gì sắp tới - rõ ràng không hề đơn giản.

___

Chưa đầy vài phút sau, cả nhóm đã đến chòi gỗ.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng viện trưởng trải dài trên sàn gỗ cũ kỹ. Mùi gỗ ẩm hòa lẫn với hương mưa thoang thoảng trong không khí, tạo nên một thứ cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm đến khó chịu.

Đúng lúc này, bà dừng lại.

Không gian tưởng như đang đóng băng trong khoảnh khắc ấy. Viện trưởng xoay người lại, đôi mắt lặng như mặt nước, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa một thứ gì đó sâu xa hơn nhiều.

Bà nhìn từng đứa một, rồi cất giọng nghiêm túc:

"Tiếp theo đây, các con sẽ chứng kiến những điều mà mình không thể tin vào mắt mình. Những thông tin mà các con chưa từng nghĩ đến."

"Dù bất ngờ đến đâu, cũng không được hoảng sợ hay hoang mang."

"Sẽ không có ai hay thứ gì làm hại các con cả. Rõ chưa?"

Như Uyên khẽ siết chặt tay, hít một hơi thật sâu.

"...Dạ vâng!"

Dù trong lòng còn nhiều lo lắng, cả bốn người đồng thanh đáp lại, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối mặt với bất cứ điều gì sắp xảy ra.

Viện trưởng khẽ gật đầu, rồi bà lùi nhẹ sang một bên.

Ngay khoảnh khắc ấy-

Không gian phía sau bà bắt đầu biến đổi.

Lối vào khu vườn, nơi Như Uyên trồng rau, nuôi gà, nơi lũ trẻ chạy nhảy, nô đùa mỗi ngày - giờ đây như bị uốn cong.

Bề mặt không gian gợn sóng, như thể cả khu vườn vừa trở thành một tấm màn mỏng.

Một lực vô hình nhẹ nhàng vén tấm màn ấy sang một bên.

Ngay khi màn không gian được vén lên, một mảng sáng chói lòa hiện ra trước mắt họ.

"Hể…?"

Cả nhóm sững sờ, đôi mắt mở lớn không thể tin vào những gì mình đang thấy. Nhưng - giữa những ánh mắt hoang mang và kinh ngạc, vẫn có một người không giống như những người khác.

Hắc Cửu.

Cậu đứng phía sau cùng.

Trong khi ba người còn lại còn đang ngỡ ngàng, cậu hoàn toàn không thể đứng vững.

Đầu gối cậu mềm nhũn, toàn thân mất đi sức lực, đôi chân như muốn khuỵu xuống ngay lập tức.

Hơi thở cậu dồn dập, đôi mắt mở lớn, đồng tử rung nhẹ như thể bị sốc nặng.

Cảnh tượng trước mắt-

Không, không phải cảnh tượng trước mắt.

Mà là những ký ức trong đầu cậu.

Hình ảnh thoáng lướt qua tâm trí cậu nhanh như một đoạn phim bị tua ngược. Những gì cậu đã từng thấy. Hay đúng hơn-

Những thứ cậu từng thấy Từ Khắc xem.

___

Máu.

Quá nhiều máu.

Cả một vùng đất bị nhuộm đỏ, những cái xác nằm la liệt, tứ chi bị cắt lìa, những khối thịt méo mó, những mảnh xương trắng lộ ra dưới làn da rách nát.

Những con mắt vô hồn, những bàn tay vươn ra tuyệt vọng trước khi gục xuống.

Mùi máu tanh nồng quẩn quanh trong cậu, quá chân thực, như thể nó vừa bám chặt lên người cậu từ chính ký ức kia.

Không. Không. Không.

Cậu muốn lùi lại.

Cậu muốn chạy khỏi đây.

Nhưng‐

Cậu không thể.

Khoảnh khắc đầu gối cậu gần chạm đất, một luồng áp lực vô hình bao phủ lấy toàn thân cậu.

Cậu không ngã xuống.

Cậu không thể ngã xuống.

Toàn bộ cơ thể cậu như bị đóng băng giữa không trung.

Không thể cử động. Không thể nhúc nhích. Không thể quay đầu.

Thậm chí‐

Ngay cả đôi mắt cũng không thể di chuyển.

Ý thức của cậu mờ dần, nhưng vẫn chưa mất hoàn toàn. Và lúc này, điều duy nhất còn sót lại trong tầm mắt của cậu không phải bóng dáng những người phía sau tấm màn không gian. Mà là… Một ánh sáng xanh lam.

Hai đốm màu xanh lam nổi bật xuất hiện trong tầm nhìn mờ dần của cậu. Cậu không cần nhìn trực diện vào cũng biết ánh sáng đó phát ra từ đâu.

Từ ngay trước mặt.

Từ nơi viện trưởng đang đứng.

Và thứ phát sáng… Không phải vật gì khác.

Mà chính là… Đôi mắt của viện trưởng.

Hắc Cửu ngất đi, cơ thể vẫn đong cứng và đứng vững, mắt vẫn mở nhưng ý thức đã không còn.