Ngoại ô thành phố, nơi xa rời sự ồn ào của các khu thương mại sầm uất.
Nằm ở rìa phía tây, trên một sườn núi thấp. Khu vực này hoang vắng với cây cối rậm rạp phủ một lớp tĩnh lặng u ám mà hiếm ai dám đặt chân tới vào ban đêm. Những con đường rộng lớn chủ yếu dành cho xe tải chở hàng, hiếm hoi lắm mới có một vài chiếc xe con lướt qua, ánh đèn pha rọi lên những bức tường xám xịt của các nhà máy cũ kỹ.
Từ Khắc, Như Uyên cùng đám trẻ khởi hành từ khu dân cư phía đông thành phố, băng qua trung tâm nhộn nhịp để tiến về vùng đất vắng vẻ tựa như bị bỏ quên này.
Chiếc xe dừng lại tại một ngã rẽ nhỏ gần một trạm cứu hộ cũ. Trạm cứu hộ này có chưa đến chục nhân viên trực ban, ánh đèn trong phòng trực không đủ xua tan sự lạnh lẽo của thảm thực vật rậm rạp nơi đây. Trước cửa trạm, Vân Hoàng đã xuống và chờ từ trước, người đàn ông với đôi cánh nâu cũng ở đó.
Khi một vài nhân viên của trạm cứu hộ bước ra, Vân Hoàng không nói gì, chỉ ra hiệu bằng một cái gật đầu với họ nhẹ rồi quay lưng bước đi. Cả nhóm lập tức nối gót đi theo trừ một vài người.
Chu Văn khẽ liếc nhìn lại những người ở lại.
“Mấy người kia không sợ một tên dị biệt có cánh sau lưng. Hẳn là cùng một lũ.”
“Ừ…”
Nhìn thấy Từ Khắc không đáp gì thêm, Chu Văn cũng im lặng mà bước tiếp.
Men theo một con hẻm nhỏ. Không gian dần trở nên bức bối khi những bức tường xiêu vẹo trải dài hai bên đường dần xuất hiện.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ kỹ, lớp sơn xanh đã bong tróc để lộ những vết gỉ sét. Bên cạnh cánh cửa là một bảng quẹt thẻ điện tử, dường như không ăn nhập với vẻ ngoài xuống cấp của nơi này.
Vân Hoàng lặng lẽ rút một tấm thẻ từ một khe ẩn ở phần vỏ chiếc vali mà anh vẫn xách theo bên mình. Khi thẻ chạm vào máy quét, một tiếng bíp khẽ vang lên, theo sau là âm thanh cơ khí lạch cạch. Khi khóa cửa được mở, từ bên trong, ánh đèn hắt ra, kéo dài thành một lối đi hẹp dẫn xuống bên dưới lòng đất. Không gian bên trong sạch sẽ hơn hẳn vẻ ngoài của nó như thể có một thế giới khác đang ẩn giấu sau lớp vỏ bọc cũ kỹ này.
Vân Hoàng bước sang một bên, ánh mắt anh thoáng lướt qua nhóm người trước mặt, rồi dừng lại ở viện trưởng. Không cần lời nói, nhưng cái nhìn ấy đủ để nhắc nhở rằng đã đến lúc họ bước vào.
“Từ Khắc, Chu Văn và cả Hắc Cửu.”
Tuy nhiên, giọng Vân Hoàng vang lên.
Nghe thấy tên mình đột ngột vang lên, Từ Khắc, Như Uyên, viện trưởng và cả mấy đứa nhỏ khác đều đưa mắt dồn hết sự chú ý về phía anh.
“Những người còn lại hãy vào trong đợi trước đi, còn mấy đứa ở lại đây một chút.”
Viện trưởng là người đầu tiên tiến lên, bà luôn giữ vẻ điềm tĩnh, có phần uy nghiêm trong từng bước đi. Theo sau bà là vài người mặc vest đen, những hành động của họ ai nhìn qua cũng sẽ nghĩ đó có thể là vệ sĩ của bà. Như Uyên và những đứa khác Vẫn đứng yên, có chút do dự. Không ai buông lời ép buộc chúng vào, nhưng bầu không khí xung quanh khiến sự lựa chọn trở nên hiển nhiên.
Viện trưởng cũng đứng lại, bà khẽ liếc nhìn rồi chờ đợi. Cái cách bà đứng lặng lẽ mà không cần nói một lời nào, cũng đủ khiến lũ nhóc hiểu rằng chúng không có nhiều lựa chọn.
Dẫu trong mắt ánh lên vẻ hoang mang, tất cả vẫn lặng lẽ bước theo từng bước một, không ai cất lời.
—
Vài phút sau.
Khi mọi người đã vào trong cánh cửa gần hết và chỉ còn lại một vài người mặc vest đen đã đưa nhóm Từ Khắc đến đây thì Vân Hoàng mới cất lời.
“Đây không chỉ là những lời an ủi mà là sự thật, Dù hiện tại chưa có thông tin gì về Hàn Thủ, nhưng bọn anh có thể đảm bảo rằng thằng bé vẫn còn an toàn. Hắc Cửu dù gì cũng quen biết với Hàn Thủ, em đừng quá lo lắng cho thằng bé vì ngay bây giờ mọi người đều đang tích cực điều tra. Từ Khắc và cả Chu Văn cũng đừng tự trách mình vì bất cứ lý do gì. Vào lúc ấy cả hai cũng hoàn toàn không có chút khả năng gì để phản kháng lại một năng lực gia với khả năng tấn công bất ngờ như vậy…”
“...”
Một khoảng lặng xuất hiện khi cả Từ Khắc, Chu Văn và Hắc Cửu đều không có chút phản ứng nào với lời Vân Hoàng vừa nói, kể cả nét mặt cũng chẳng thay đổi.
“Nghe hơi sáo rỗng…”
Chu Văn là người đầu tiên cất lời. Tuy lời lẽ cậu ta có vẻ hơi khó chịu nhưng Từ Khắc ngầm đồng ý với lời Chu Văn nói. Cả Từ Khắc và Hắc Cửu đều cảm thấy câu đó không hề sai.
“...Anh biết mọi lời nói hiện tại đều là vô dụng… Nhưng nếu-”
“Thôi.”
Một bàn tay đặt lên vai Vân Hoàng ra hiệu anh ấy không cần an ủi nữa.
“Theo các lưu trữ từ các trường hợp mất tích khác trước đây, trừ những người trong đợt mất tích hàng loạt còn lại các nạn nhân mất tích riêng lẻ khi vừa mất tích sẽ không xuất hiện trên app không tên kia cho tới khoảng 2-3 tháng sau đó. Khi xuất hiện trở lại, họ vẫn trong trạng thái hệt như trước khi mất tích, không vết thương, không mọc dài tóc…”
“Thì sao? Sau đó cậu ta được trả trở về với gia đình hay lại phải cố gắng sinh tồn trong một nơi toàn chém giết?”
Chu Văn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông có cánh rồi tiếp lời anh ta.
“Haiz… Bọn này cam kết có cách để giúp mấy đứa tìm được bạn mình. Ít nhất, cách này sẽ có thể thực hiện sau nhiều nhất là khoảng nửa năm nữa.”
Nghe đến đây, nét mặt Từ Khắc và Chu Văn có chút bất ngờ, mắt dần mở to ra, có chút tỉnh táo hơn.
“Dù không chắc chắn nhưng có lẽ có cách để mấy đứa tự tay đưa bạn mình rời khỏi đó.”
Sắc mặt không thể hiện chút vui mừng nào tuy vậy, tâm trạng của cả hai có vẻ đã đỡ nặng nề hơn phần nào so với trước.
“Heh.”
Từ Khắc cười khẩy, không rõ là giễu cợt chính mình hay đơn thuần chỉ để chấm dứt dòng suy nghĩ. Những lời an ủi kia đúng là khiến tâm trạng cậu nhẹ đi đôi chút.
‘...Thôi thì, tự thỏa hiệp với bản thân một chút chút cũng không phải cái gì đó quá tệ.’
“Được rồi, giờ thì vào trong đi.”
Sau câu nói của người đàn ông có cánh, cả Chu Văn và Từ Khắc bước vào cánh cổng một cách dứt khoát, để lại Hắc Cửu vẫn đứng yên phía sau cúi mặt xuống với nét mặt u ám.
“Hắc Cửu? Có gì không ổn à?”
“À dạ… Không ạ, em đi liền.”
Vẫn giữ mặt cúi xuống nhưng với một nụ cười nhẹ, cậu cứ thế bước đi.
Vân Hoàng nâng kính, khó chịu ra mặt khi nhìn qua người đàn ông có cánh.
“Văn Thiên, anh định dẫn dắt bọn nhỏ đến chiến trường?”
“...Đi thôi.”
Im lặng thoáng chốc, anh ta đưa tay lên che mặt rồi đáp lại.
___
Cánh cửa được đóng lại ngay khi người đàn ông có cánh bước vào. Tiếng bước chân dội lại trong hành lang hòa vào tiếng quạt thông gió trên trần mà không còn âm thanh nào khác, không lời nói không tiếng cười.
Không gian ngột ngạt kéo dài cho đến khi Vân Hoàng chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ấy.
“Mấy đứa không thắc mắc là chúng ta đang đi đâu à?”
Như Uyên khẽ liếc nhìn viện trưởng cùng những người đi phía trước. Cô ngập ngừng, như thể chờ đợi ai đó sẽ lên tiếng trước. Nhưng khi nhận ra không ai làm vậy, cô đành cất giọng, dù trong đó lẫn một chút lo lắng.
“Em tưởng chỉ cần im lặng và đi theo thôi.”
Vân Hoàng dừng chân trong giây lát, ánh mắt anh lướt qua Như Uyên trước khi khẽ cười. Một nụ cười nhẹ, mang theo chút gì đó vừa trấn an, vừa như đang thử thách phản ứng của lũ trẻ.
“Không hẳn. Vào đây rồi thì cứ hỏi nếu có thắc mắc. Chuyện chung thì lát nữa anh sẽ phổ cập cho những người khác cùng nghe nữa, nên đợi nhé.”
Vẻ mặt anh bình thản, như thể mọi thứ đều đã được lên kế hoạch từ trước. Thế nhưng, không khí căng thẳng của những đứa trẻ vẫn chưa thực sự tan đi. Có vài ánh mắt e dè lướt qua nhau, nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi tiếp.
Thấy vậy, Vân Hoàng quyết định đùa một chút. Anh nhún vai, nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hơi nheo lại đầy ý trêu chọc.
“Mấy đứa nghĩ anh đang dẫn mấy đứa vào tù à mà không dám nói chuyện?”
“Giống như đang dẫn một lũ nhóc đi tế thần hơn.”
Giọng Hồng Mộng lạnh lùng, không chút dao động, nhưng lại mang theo một sức nặng khiến Vân Hoàng phải im bặt. Câu nói của cô mang ý trêu đùa, nhưng qua biểu cảm và tông giọng của cô lại khiến nó trở nên thực tế đến mức khiến Vân Hoàng phải thở dài.
Vân Hoàng liếc nhìn xung quanh. Toàn bộ những người vest đen vẫn sải bước đều đặn, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trần phản chiếu lên gương mặt họ, làm nổi bật những đường nét cứng rắn và cả những đặc điểm kỳ lạ trên cơ thể họ. Thật khó mà lũ trẻ không thể không để ý. Không kể đến những đặc điểm đặc trưng từ năng lực của họ, những chi tiết nhỏ khác cũng gây chú ý không kém. Một vài người trong số đó có sẹo chạy dài trên cổ tay, có người đeo găng tay che kín bàn tay, thậm chí có kẻ còn bước đi mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, như thể đôi chân của hắn không hề chạm đất.
Bọn trẻ im lặng, nhưng trong mắt chúng, sự phòng bị đã hiện rõ.
‘Thêm cái còng tay nữa là hệt như đang áp giải tù nhân. Không trách được bọn nhỏ lại cảm thấy bất an.’
Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu Vân Hoàng, nhưng anh không nói gì.
Bầu không khí lại chìm vào sự nặng nề cho đến khi một giọng nói vang lên.
“Vậy giờ chúng ta đang đi đâu?”
Từ Khắc hỏi, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, nhưng câu hỏi của cậu ta đã mở đường cho Vân Hoàng tiếp tục câu chuyện, giảm bớt phần nào sự căng thẳng đang bao trùm.
Anh nhướng mày một chút, như thể cảm kích sự "trợ giúp" ấy, rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp lời bằng giọng điệu thoải mái hơn.
“Đến nơi tập trung với các cô nhi viện khác trong thành phố. Chắc mấy đứa cũng đoán được là không chỉ có mỗi viện của chúng ta thôi nhỉ?”
Vân Hoàng cố tình dùng giọng điệu thoải mái, nhưng lũ trẻ chỉ im lặng nhìn anh, không ai lên tiếng. Dù biết rõ bọn nhỏ không thể không tò mò về tình hình sắp tới, nhưng có vẻ như chúng vẫn đang do dự, hoặc đơn giản là chưa đủ tin tưởng để đặt câu hỏi.
Một khoảng lặng khác lại kéo dài.
Vân Hoàng quét mắt qua nhóm nhóc, rồi hất nhẹ cằm, cố gắng khuyến khích.
“Mấy đứa còn muốn hỏi gì nữa không?”
Bọn trẻ nhìn nhau. Không ai nói gì. Không phải vì không có gì để hỏi. Mà là vì có quá nhiều thứ chưa thể cất lời.
“Chu Văn, nhóc thì sao?”
Một trong số những người mặc vest đen lên tiếng. Đôi cánh lớn màu nâu phía sau lưng anh ta động đậy, tạo ra một cơn gió nhẹ lướt qua tóc lũ trẻ.
Vân Hoàng thoáng nhìn lướt qua người vừa cất lời. Anh không lên tiếng, có lẽ vì vẫn còn cảm thấy khó xử khi không ai chịu phản hồi. Nhưng người kia lại không giống anh. Anh ta không thích sự im lặng này.
Khi Vân Hoàng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, anh ta lập tức quay sang nhìn thẳng Chu Văn.
“Nhóc nghĩ sao?”
Chu Văn liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn quanh mình, gương mặt thể hiện rõ vẻ bực bội.
“Đột ngột kêu bọn tôi đặt câu hỏi-”
“Làm thế nào mọi người biết được ai là người có thể thức tỉnh năng lực?”
Giọng của Chu Văn có chút cộc cằn, nhưng trước khi cậu kịp nói hết câu, Từ Khắc đã nhanh chóng lên tiếng, chặn đứng câu nói đầy tính khiêu khích của cậu bạn thân. Từ Khắc không hề nhìn Chu Văn, nhưng trong từng lời nói đều thể hiện rõ, như thể đã quá quen với kiểu hành xử bốc đồng này.
“Hmmm… Nếu để câu này lát nữa giải thích chung cho tất cả những người thuộc các cô nhi viện khác thì tiện hơn đấy.”
Người đàn ông có đôi cánh lớn đặt tay lên cằm, trầm ngâm trong chốc lát trước khi đưa ra đề nghị. Lời nói của anh ta nghe có vẻ hợp lý, nhưng ánh mắt của anh ta cùng với một số người khác, lại đang nhìn thẳng vào Chu Văn.
Không phải là nhìn một cách vô tình, mà là cái nhìn đầy bình thản, như thể họ đã đoán trước phản ứng của cậu và đang chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Mấy người bắt bọn tôi hỏi xong lại không chịu trả lời à?”
Chu Văn nheo mắt. Cậu có thể cảm nhận rõ sự mong đợi ẩn trong ánh nhìn kia, và điều đó khiến cậu càng thêm khó chịu.
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Rồi cậu khẽ nhếch môi, giọng điệu khó chịu đầy mỉa mai.
“Mấy người…”
Những người vest đen thoáng động đậy, như thể đã nắm chắc được điều sắp diễn ra. Người có đôi cánh lớn còn nở một nụ cười nhếch mép tự mãn, sẵn sàng chờ đợi một màn tranh cãi nảy lửa.
Nhưng...
“...nhìn tôi làm gì? Mong đợi tôi lên tiếng để tiếp tục cãi nhau?”
Câu hỏi thẳng thừng của Chu Văn khiến những người mặc vest đen thoáng sững lại. Họ không ngờ rằng thằng nhóc nóng tính, kẻ đã đôi co với họ không biết bao nhiêu lần, hóa ra lại không phải kiểu “mất não” như họ từng nghĩ.
Người đàn ông sở hữu đôi cánh lớn khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, đôi mắt sắc sảo hơi nheo lại như đang đánh giá lại cậu thiếu niên trước mặt.
"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh hơn chứ. Hóa ra cũng biết suy nghĩ nhỉ?"
“Mấy người xem tôi là thằng ngu từ đầu đến giờ à?!”
Chu Văn đột ngột đứng khựng lại, vẻ mặt như thể không thể tin nổi điều mình vừa nghe.
Người đàn ông kia nhún vai, thản nhiên như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
“Rồi rồi, xin lỗi. Nhóc khôn hơn bọn ta nghĩ…”
Hắn cố tình ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh.
“...Một chút.”
“...”
Chu Văn lại gân cổ lên, sẵn sàng lao vào một trận khẩu chiến khác, nhưng lần này, sự phản kháng của cậu chỉ nhận lại những cái cười khẽ đầy ý vị từ những người mặc vest đen.
Mặc kệ màn tranh cãi mới sắp nổ ra, Vân Hoàng không lên tiếng can thiệp. Thay vào đó, anh khẽ liếc qua lũ nhóc mà mình vẫn luôn quan tâm.
Có một sự thay đổi nhỏ, nhưng rõ ràng.
Một số đứa trẻ, vốn nãy giờ còn mang nét mặt căng thẳng, giờ đã bất giác để lộ nụ cười nhẹ trên môi. Một số khác, dù chưa cười, nhưng ánh mắt đã có phần thư giãn hơn trước. Không khí nặng nề khi nãy dường như đã vơi bớt phần nào.
Thấy vậy, Vân Hoàng cũng không khỏi mỉm cười. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, ánh mắt thoáng qua sự dịu dàng mà chỉ những ai tinh ý mới có thể nhận ra.
Rồi, không nói thêm gì, anh tiếp tục sải bước.
___
Cạch.
Cánh cửa gỗ khổng lồ từ từ mở ra. Kích thước đồ sộ của nó đủ rộng để người đàn ông có đôi cánh kia tự do dang rộng mà không hề vướng víu khi bước qua. Một khe hở dần lộ ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra.
Từ Khắc vô thức siết chặt ngón tay, cảm giác căng thẳng len lỏi trong từng thớ cơ. Cậu nuốt khan, từng bước tiến vào căn phòng rộng lớn phía trước, đôi vai gồng nhẹ như một phản xạ tự nhiên.
“...?”
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cả những thông tin dị hợm nhất, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại hoàn toàn ngoài dự liệu. Đây không phải một phòng họp nghiêm túc với bàn dài và ghế xếp ngay ngắn. Thay vào đó, không gian trước mặt giống một quán bar sang trọng nhưng lại được bật toàn bộ đèn sáng như thể đang trong quá trình dọn dẹp.
Không gian được bài trí tinh tế. Những chậu cây kiểng phân bố hợp lý, kết hợp cùng ánh đèn tạo cảm giác thoải mái, hài hòa với màu xanh dịu của lá cây và sắc xanh thẳm từ dòng nước phía sau. Một bức tường kính khổng lồ chiếm trọn một mặt phòng, mở ra khung cảnh như đang chìm dưới lòng đại dương.
Bên kia lớp kính, những sinh vật biển bơi lượn uyển chuyển. Đàn cá sặc sỡ đủ màu sắc lướt qua, những cụm rong rêu đong đưa theo dòng nước nhẹ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như đang giữa lòng đại dương.
Từ Khắc sững sờ giây lát khi tiếng nước róc rách từ thác nhân tạo hòa cùng nhạc nền du dương len lỏi vào tai.
Nếu tắt hết ánh đèn sáng hiện tại, thay vào đó là những ánh đèn neon nhẹ với gam màu trầm ấm cùng hiệu ứng xanh huyền ảo từ dòng nước, nơi này sẽ chẳng khác nào một thế giới khác.
Tầm mắt cậu lướt qua quầy bar thiết kế tinh xảo. Mặt bàn làm từ đá cẩm thạch đen phản chiếu ánh sáng lung linh từ những ly thuỷ tinh rực rỡ. Những chai rượu được sắp xếp gọn gàng trên kệ phía sau.
Những chiếc ghế bar bằng kim loại sáng bóng đặt dọc theo quầy, còn ở khu vực bàn ngồi là những bộ sofa nhung màu tối.
“Chính phủ tài trợ cho mấy ông tiền xây đống này á?”
Chu Văn đứng yên một lúc, mắt mở lớn, hoàn toàn bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp. Những tia sáng chiếu qua lớp kính khổng lồ phía trước khiến cậu bất ngờ. Nhưng chỉ vài giây sau, sự kinh ngạc nhanh chóng bị thay thế bởi một thắc mắc thực tế. Cậu nhíu mày, quay sang hỏi ngay điều đầu tiên nảy ra trong đầu.
“Tiền đâu ra vậy?”
“Bọn này tự xây đấy.”
Một tràng cười vang lên từ phía quầy bar. Người đàn ông với thân hình vạm vỡ chậm rãi ngồi xuống ghế, cánh tay to lớn đặt lên quầy, bắp thịt cuồn cuộn căng lên dưới lớp áo. Khuôn mặt góc cạnh của hắn ánh lên vẻ tự hào thấy rõ.
“Có người sở hữu năng lực liên quan đến xây dựng mà. Chính phủ mà đầu tư dữ vậy chắc nước mình toàn nhân viên nhà nước quá.”
“Tự nhiên thấy sống luôn ở đây cũng không tồi đâu nha!”
Thiên Bảo reo lên với một tông giọng đầy phấn khích. Cậu bé chạy vụt đến tấm kính khổng lồ, nơi những đàn cá đầy màu sắc đang bơi lượn nhẹ nhàng bên ngoài. Hai bàn tay đập nhẹ lên bề mặt kính, ánh mắt mở to thích thú.
Từng đợt ánh sáng xanh hắt lên từ đáy nước phản chiếu lên gương mặt non nớt của cậu. Dáng vẻ ngây thơ và hào hứng của cậu khiến người khác xung quanh không khỏi bật cười.
Từ Khắc đứng từ xa khẽ nhếch môi.
‘Cảnh tượng này… đúng là không tệ.’
“ Thiên Bảo! Đừng chạy lung tung!”
Giọng Như Uyên vang lên, đầy nghiêm nghị, nhưng chính sự gấp gáp trong bước chân và ánh mắt háo hức của cô khi tiến về phía bức tường kính đã tố cáo cô ngay lập tức. Cô cũng chẳng khác gì Thiên Bảo, cũng bị khung cảnh kỳ diệu trước mắt mê hoặc.
Từ Khắc chậm rãi tiến lại gần. Cậu từng có cơ hội nhìn thấy nhiều khung cảnh ngoạn mục trong những chuyến đi với Chu Văn, nhưng một quán bar nằm sâu dưới lòng đất lại mang cả một đại dương thu nhỏ vào trong thế này… thực sự là một cảnh tượng hiếm có.
Mặt nước bên ngoài lớp kính phản chiếu ánh sáng xanh nhè nhẹ, những đàn cá đầy màu sắc bơi lượn tự do trong làn nước trong vắt. Mỗi chuyển động của chúng khiến những gợn sóng nhỏ lan tỏa trên mặt nước, tạo ra một thứ ánh sáng lung linh nhảy múa trên tường và trần nhà. Khung cảnh này giống như một giấc mơ, một thế giới tách biệt khỏi thực tại.
‘Tiếc là-’
“Á!”
Một tiếng thốt bất ngờ vang lên.
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức hướng về phía phát ra âm thanh. Như Uyên, người vừa nghiêm khắc nhắc nhở Thiên Bảo cẩn thận, giờ đây lại là người va phải người khác.
“X-xin lỗi! Em không sao chứ? Đau ở đâu không?”
Cô luống cuống cúi xuống, hai tay đặt lên vai đối phương, ánh mắt đầy lo lắng.
“Dạ, em không sao hết chị ơi… nhưng mà chị thả em ra đi.”
Giọng nói có chút bối rối cất lên từ cô bé bị Như Uyên tóm lấy. Đó là một cô bé trông trạc tuổi Thiên Bảo, làn da trắng nõn, mái tóc đen buông xõa xuống tận thắt lưng.
Như Uyên lúc này mới nhận ra mình đang nắm chặt lấy vai cô bé như đang kiểm tra xem có bị thương hay không. Cô vội vàng buông tay, gương mặt thoáng ửng đỏ vì ngượng.
“Chỉ va nhẹ thôi, con bé còn không ngã nữa mà chị, không sao đâu.”
Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Một cô gái tóc trắng vội vàng bước tới khi nghe thấy tiếng kêu của cô bé, nhưng khi nhận ra không có gì nghiêm trọng, bước chân cô dần chậm lại. Cô khẽ thở ra một hơi, đôi môi vẽ nên một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Từ Khắc vô thức quan sát cô gái ấy. Cậu chưa từng thấy ai có vẻ đẹp kỳ lạ đến vậy. Khi nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra, cô ấy là một người bạch tạng. Một vẻ đẹp hiếm có và cực kì nổi bật. Làn da trắng muốt, mái tóc dài mềm mại như tơ buông xuống hơn giữa lưng, tạo nên một hình ảnh vừa thanh thoát vừa kiêu sa.
Từ Khắc khẽ nheo mắt. Người con gái này… thật sự trông rất quen mắt.
Sau khoảnh khắc Như Uyên va vào một đứa bé lạ, rồi lại có thêm một cô gái xuất hiện, cậu mới chợt để ý đến khung cảnh xung quanh.
Quán bar không hề vắng vẻ như cậu nghĩ. Xung quanh hồ thủy sinh, trên những chiếc ghế cao dọc quầy bar, thậm chí cả trên tầng lửng phía bên phải, khắp nơi đều có người. Một số là những người mặc sơ mi, một số thì diện vest đen một vài trong số họ chính những người đã dẫn cậu vào đây. Một số khác là những gương mặt hoàn toàn xa lạ. Nhưng phần lớn… đều là những người trạc tuổi cậu, Hắc Cửu và cả Thiên Bảo. Một số ít có vẻ lớn hơn, tầm tuổi của Như Uyên.
Từ Khắc chậm rãi lướt mắt một vòng quanh căn phòng. Không khí nơi đây có một sự đối lập kỳ lạ, vừa nhộn nhịp, vừa ẩn chứa chút căng thẳng. Khi ánh mắt cậu dừng lại ở một chiếc bàn gần trung tâm căn phòng.
Viện trưởng.
Bà ấy đang ngồi đó, điềm tĩnh trò chuyện cùng một nhóm người khác. Những người ấy… không ai có vẻ dưới ba mươi. Không ai trong số họ tỏ ra bất ngờ hay bối rối. Họ ngồi với một thái độ điềm nhiên, như thể hoàn toàn quen thuộc nơi này.
Từ Khắc không rời mắt khỏi cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Một cảm giác rằng… cậu và những người trẻ tuổi ở đây, có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong một bức tranh lớn hơn rất nhiều.
“Được rồi, tất cả đã đến đủ.”
Một giọng nói trầm vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, như một mệnh lệnh không thể kháng cự.
Tất cả ánh mắt lập tức hướng về phía người vừa cất tiếng. Một người đàn ông đứng tuổi bước ra khỏi vùng bóng tối của căn phòng, mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, phản chiếu ánh sáng dịu từ những ngọn đèn xung quanh. Bộ râu trắng toát được cắt tỉa chỉn chu càng làm nổi bật gương mặt nghiêm nghị của ông ấy.
Từ Khắc đứng lặng, cảm nhận một áp lực vô hình tỏa ra từ người đàn ông này.
“Bây giờ, đến lúc bắt đầu ‘cuộc họp’ rồi.”
Không gian như lặng đi trong một giây ngắn ngủi. Rồi-
“Rõ.”
Câu đáp đồng thanh vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Những người mặc vest đen, Vân Hoàng, viện trưởng và cả những người ngồi cùng bà ấy đều đồng loạt lên tiếng, như thể họ đã được huấn luyện để phản ứng với câu lệnh này. Không một chút do dự, không một chút chậm trễ.
Chỉ còn lại những đứa trẻ vẫn còn đứng lặng với ánh mắt ngơ ngác.
Từ Khắc có thể cảm nhận rõ sự khác biệt. Ranh giới giữa hai nhóm người trong căn phòng này được vạch ra một cách quá rõ ràng. Một bên là những kẻ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Một bên là những người chỉ vừa bị cuốn vào, còn chưa kịp định hình tình huống.
Thiên Bảo giờ đã bước đến đứng ngay cạnh Từ Khắc, nuốt khan một cái. Dù không nói gì, nhưng cậu bé có vẻ cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Từ Khắc liếc nhìn sang Như Uyên. Cô cũng có vẻ lưỡng lự, đôi mày hơi nhíu lại như đang cố xâu chuỗi mọi thứ trong đầu.
Bầu không khí trong căn phòng đột ngột trở nên nặng nề hơn hẳn.