Lũ trẻ tụ tập tại trung tâm căn phòng, nơi vừa được những người đàn ông mặc vest nhanh chóng dọn dẹp và sắp xếp lại bàn ghế, tạo thành một khoảng trống rộng rãi để tất cả đều có tầm nhìn rõ ràng về người đàn ông đứng tuổi đang đứng trước quầy bar.
Người đàn ông đứng tuổi vừa lên tiếng chỉ đạo nhóm người mặc vest đen, giờ đây đã đứng sừng sững ở trung tâm, nơi mọi ánh mắt trong căn phòng có thể dễ dàng hướng tới. Ông đứng thẳng lưng, toát lên vẻ nghiêm nghị và uy quyền không cần phô trương.
“Trước tiên, tự giới thiệu với tất cả. Ta tên Trọng Kỳ, chỉ huy trưởng của chi nhánh này, nơi mà các cháu đang đứng hiện tại. Từ giờ trở đi, ta sẽ là người chịu trách nhiệm giải thích mọi thứ về năng lực, cũng như tất cả những thắc mắc đang làm rối trí các cháu.”
Khẽ liếc nhìn những người mặc vest phía sau mình, rồi ông tiếp tục, lần này với một chút dịu dàng hơn trong tông giọng.
“Trước tiên, hãy để không khí bớt căng thẳng một chút. Có ai trong các cháu muốn đặt những câu hỏi ngoài lề không?”
Câu hỏi được đưa ra một cách bất ngờ, khiến cả căn phòng như sững lại trong chốc lát. Những ánh mắt bối rối lướt qua nhau, không ai dám là người đầu tiên lên tiếng. Rồi bất ngờ, một cánh tay giơ lên từ hàng ghế giữa, động tác dứt khoát nhưng không vội vàng.
Sau khi được gật đầu cho phép, một giọng nói vang lên, rõ ràng và nghiêm túc:
“Vậy… thưa ngài chỉ huy, vì sao không tổ chức buổi họp này ở phòng họp hoặc hội trường? Một nơi chuyên dùng cho những việc thế này?”
Chủ nhân của câu hỏi ấy thu hút ánh nhìn của nhiều người. Giọng nói ấy đã quá quen thuộc với Từ Khắc. Đó là giọng của Chu Văn.
Từ Khắc khẽ nhíu mày, quay ngoắt sang nhìn thằng bạn chí cốt của mình. Ánh mắt cậu như muốn nói thầm.
“Mày hơi lố rồi đó?”
Nhưng khi thấy trên gương mặt Chu Văn vẫn chỉ hiện rõ một sự nghiêm túc. Trong đầu Từ Khắc, một câu hỏi khác vừa nảy sinh.
‘Mày đang nghĩ gì vậy?’
“Các phòng họp hiện tại đều đang kín lịch, cả hội trường cũng vậy. Tất cả đang được trưng dụng cho các cuộc họp khẩn cấp.”
Chỉ huy trưởng điềm tĩnh giải thích.
“Hơn nữa, để mấy đứa nhỏ như các cháu chờ đợi trong một căn phòng họp kín với bầu không khí căng thẳng quá lâu… cũng không tốt cho tinh thần, đúng không nào?”
Sau khi trả lời, ông đưa mắt nhìn Chu Văn. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi ông, không phải kiểu cười gượng gạo, mà là sự hài lòng.
‘Vậy mà hợp ý ông ta?’
Từ Khắc thầm thắc mắc.
“Mời cháu gái.”
“Dạ cho cháu hỏi-”
Câu trả lời có vẻ đã phá tan sự ngờ vực. Từng cánh tay bắt đầu lần lượt giơ lên, như thể cả đám chỉ đang đợi ai đó mở đầu. Những tiếng xì xào, những ánh mắt chất chứa sự tò mò dần lấn át sự bất an mới nãy. Các câu hỏi nối tiếp nhau như suối trào, đủ kiểu từ logic cho đến vô lý, từ thực tế cho đến các câu hỏi vô dụng.
Các câu hỏi dồn dập tuôn ra nhưng toàn các câu hỏi vớ vẩn. Dựa lưng vào ghế, Từ Khắc dần thiếp sau một ngày dài đầy biến cố.
Chu Văn, như thể đã đạt được điều mình muốn, lặng lẽ tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại rồi phớt lời những lời nói lẫn câu hỏi ngoài lề đang được cất lên xung quanh. Gương mặt cậu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại như đang tìm gì đó.
Rồi ánh nhìn ấy dừng lại.
Phía sau chỉ huy trưởng, một người đàn ông đứng lặng lẽ, đôi cánh màu nâu to lớn xếp gọn sau lưng. Khí chất người ấy không giống bất kỳ ai trong căn phòng. Anh ta không nói gì, không cử động quá nhiều, chỉ đơn giản là đứng đó như một cái bóng và quan sát những đứa trẻ. Nhưng như thể cảm nhận được ánh nhìn của Chu Văn, người đàn ông ấy bất ngờ đảo mắt. Cả hai nhìn nhau thoáng chốc, không có thù địch, không có thân thiện, nhưng có một thứ mà cả hai đều hiểu.
Rồi bất ngờ, anh ta mỉm cười.
Chỉ một cái nhếch môi nhẹ. Sau đó, không nói gì thêm, người đàn ông lặng lẽ cúi đầu xuống và bắt đầu viết gì đó vào cuốn sổ nhỏ đang cầm trong tay.
Chu Văn nhếch mép, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.
“Ngài có đảm bảo đầy đủ các bữa ăn không?”
Và rồi cậu lại tiếp tục quan sát căn phòng mà chẳng mấy bận tâm đến mớ câu hỏi khá… “nhảm” đang lần lượt vang lên từ những đứa trẻ khác. Với cậu, mớ thông tin kia không quan trọng bằng cái người có đôi cánh nâu vừa rồi.
‘Mà khoan, hình như mình bỏ quên gì đó trong mấy câu hỏi vừa rồi đúng không?’
Như nhận ra gì đó không đúng, Chu Văn lắng nghe thêm vài câu hỏi nữa nhưng hoàn toàn chả nắm được mình vừa bỏ sót điều gì, cậu quay sang Từ Khắc nhưng tất cả những gì cậu thấy là cậu ta gục đầu sắp ngủ mất. Thế là Chu Văn lại đành tiếp tục quan sát xung quanh mà mặc kệ những thông tin có lẽ mình vừa bỏ qua.
Bất ngờ ập đến khi tầm mắt cậu nhìn đến những đứa trẻ phía bên phải nơi cậu ngồi, như thể vừa thấy điều gì đó không thể tin được, mắt Chu Văn mở lớn. Cậu giật khuỷu tay, huých thẳng vào hông Từ Khắc, thằng bạn đang ngồi gật gù ngay bên trái cậu.
“Khặc-!”
Chỉ với một tiếng bật ra bất ngờ, Chu Văn đã thành công... giết chết bầu không khí nghiêm nghị của căn phòng chỉ trong tích tắc. Hơn trăm ánh mắt từ khắp nơi trong căn phòng rộng lớn lập tức quay ngoắt lại, như bị một luồng từ tính mạnh mẽ hút về phía nguồn phát ra âm thanh.
Chu Văn nhanh nhạy đã chỉnh lại tư thế và ngồi nghiêm chỉnh ngay trước khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía người ngồi kế bên cậu. Nhưng ai đó thì không.
Tội nghiệp Từ Khắc.
Cậu thanh niên xấu số trở thành tiêu điểm chỉ trong một khoảnh khắc. Bị huých một cú bất ngờ, cậu ôm bụng đứng bật dậy, khuôn mặt cậu biến đổi nhanh đến chóng mặt. Từ bất ngờ sang đau đớn, chuyển ngay sang giận dữ, rồi cuối cùng dừng lại ở sự lúng túng. Cảm giác như đang bị hàng trăm con mắt mổ xẻ từng sợi tóc trên đầu mình. Cậu nuốt khan, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo mà nếu đem so với khuôn mặt cậu khi khóc thì chắc nó còn dễ nhìn hơn.
Sau một khoảng lặng, chỉ huy trưởng, Trọng Kỳ cau mày, ánh mắt nghiêm túc nhưng không đến mức gay gắt.
“...Em có câu hỏi gì à, Từ Khắc?”
Giọng nói của Vân Hoàng vang lên như thể ném ra chiếc phao cứu sinh cho một Từ Khắc đang chết lặng.
Đối mặt với câu hỏi, Từ Khắc lập tức đơ người. Một khoảng im lặng ngắn, không dài, nhưng cũng đủ khiến từng giây trôi qua giống như cả một phút. Ngay khi cậu vẫn còn đang vật lộn với mớ từ ngữ rối như tơ trong đầu, một tiếng thở dài nhẹ vang lên từ đâu đó ở hàng ghế bên phải.
Như Uyên, người đã quan sát được toàn bộ diễn biến từ đầu đến cuối, khẽ đưa tay che mặt, lắc đầu nhẹ như thể muốn thoát khỏi cảm giác xấu hổ thay cho ai đó. Rồi cô lên tiếng, giọng nói thì thầm đều đều như thể đang cố nhắc cậu.
“Nói gì đi chứ, nhanh lên.”
Bị thúc bất ngờ, Từ Khắc giật mình, rồi lắp bắp mở miệng.
“À… ừm… thì… tôi… à không, cháu chỉ… bị đau chân nhẹ… nên… muốn đứng lên duỗi người chút thôi ạ…”
Một sự im lặng thoáng chốc bao trùm.
“...Phụt-”
Tiếng bật cười không thể nén vang lên từ Chu Văn, kéo theo vài tiếng rúc rích khác từ Hắc Cửu và vài đứa trẻ ở hàng ghế sau. Từ Khắc đỏ bừng cả mặt. Cậu đưa tay lên gãi đầu lia lịa, cười khan.
“H-Hehe…”
Nụ cười đầy xấu hổ ấy càng khiến cả khung cảnh trở nên khó xử và ngại ngùng cực độ.
“…Được rồi. Trật tự, ngồi xuống đi.”
Vân Hoàng lại lên tiếng, lần này là một giọng nói đầy mỏi mệt. Dù rất nhỏ, nhưng ai cũng cảm nhận được sự bất lực trong câu nói.
“Dạ vâng… dạ vâng…”
Từ Khắc ngồi phịch xuống chiếc sofa nỉ xám, đúng vị trí mà cậu vừa đứng dậy chỉ chưa đầy một phút trước. Gương mặt vẫn đỏ rực, tai nóng ran, và trong lòng thì chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt soi mói của mọi người cuối cùng cũng đã rút đi, cậu mới nghiến răng nghiến lợi quay sang Chu Văn, khạc ra từng từ bằng giọng thì thầm mà vẫn ngập tràn tức giận.
“Địt mẹ mày… Mày muốn bố chết vì nhục luôn à thằng chó. Thức từ hôm qua tới giờ, bố đã mệt lắm lắm rồi còn gặp đúng cái giống súc vật như mày. bố thề, chỉ có thần phật từ bi vô độ mới còn tiếp tục chơi với cái thể loại súc vật bốn chân như mày con chó ạ!”
Chu Văn nín cười đến tím mặt, cố rặn ra một lời xin lỗi.
“Rồi rồi… xin… phụt- hức hức hức…”
Cậu bịt miệng, vai run từng chập vì cơn cười không thể kìm. Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt Từ Khắc là y như rằng cơn buồn cười lại kéo đến. Chu Văn không phải là người duy nhất đang vật lộn với bản thân.
“...he… hehe…”
Âm thanh rì rì như tiếng chuột rúc phát ra từ bên trái cậu. Thiên Bảo đang gập người, tay ôm bụng, mặt cúi thấp đến sát đầu gối. Thằng bé đang dùng toàn bộ sức lực lẫn nghị lực để nén lại tràng cười đang cuộn trào trong cổ họng.
Từ Khắc quay sang, mắt trợn lên.
“Tới mày nữa hả thằng em ơiiiiii!”
Cậu nghiến răng, gầm gừ qua kẽ răng. Ánh mắt phẫn nộ, tay siết chặt đùi đến mức gân xanh nổi lên. Nhưng cậu không thể làm gì, không thể đánh, không thể gào, không thể chửi ra tiếng. Bởi vì xung quanh vẫn đang là một cuộc họp quan trọng.
Từ Khắc đấm mạnh vào vai Chu Văn, nghiến từng chữ.
“Một bước nữa thôi là tao đấm mày giữa phòng luôn đó, mày tin không?”
Chu Văn ráng hít sâu lấy lại tinh thần, làm ra vẻ nghiêm túc. Cậu nghiêng đầu, thì thầm sát tai Từ Khắc.
“Lúc nãy tao… tao thấy… phụt-!”
Lại một tiếng bật cười bất ngờ thoát ra, khiến vài cái đầu gần đó quay lại liếc. Chu Văn vội bụm miệng, nhắm mắt giả vờ ho, trong khi Từ Khắc thì đã tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, thở dài như thể đang cầu xin thần linh cho mình được “out sớm khỏi phòng họp này”.
“Nói cho rõ, không bố đấm mày bây giờ!”
Từ Khắc vẫn còn sôi máu, răng nghiến ken két. Nhưng cậu cũng đủ thông minh để hiểu rằng thằng bạn thân mình không tự nhiên lại chơi cái trò nhục nhã giữa phòng họp như vậy nếu không có lý do chính đáng. Cảm giác tức giận đang dần nhường chỗ cho một chút lý trí.
Chu Văn giơ hai tay lên như xin hàng, vừa thở vừa lau nước mắt vì cười quá nhiều.
“Rồi rồi, nghe tao giải thích nè... Lúc nãy tao thấy một người khá là nổi tiếng đấy. Bất ngờ khi phát hiện cô ấy có mặt ở đây, nên tao mới huých mày, hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, Chu Văn hất nhẹ cằm về phía ai đó. Ánh mắt cậu dừng lại nơi một cô gái đang ngồi, Làn da trắng muốt, mái tóc trắng dài mềm mại như tơ buông xuống hơn giữa lưng. Từ Khắc nhìn theo, nhận ra ngay đó chính là cô gái bạch tạng mà cậu thoáng thấy lúc mới vào.
“...À, ừ. Khi nãy tao cũng có liếc thấy. Ai vậy? Người nổi tiếng à?”
Từ Khắc hỏi, giọng vẫn còn lành lạnh nhưng rõ ràng đã dịu đi.
Chu Văn ngả người ra sau, vắt chéo chân, một tay khoanh lại, tay kia đưa lên vẫy như đang “giảng đạo”.
“Hơn cả nổi tiếng ấy chứ! Diễn viên nhí đạt giải lớn năm mười tuổi, tên là Vân Tịch. Mấy năm gần đây vẫn tiếp tục đóng phim, xuất hiện trên đủ loại tạp chí. Tao nhớ rõ cô ấy vì ngày xưa từng coi một phim cô đóng, đỉnh thật sự. Tao cũng biết cổ là trẻ mồ côi, nhưng không ngờ lại dính vào vụ này… Mà nghĩ thử xem, nếu cô ấy thức tỉnh năng lực, rồi bộc phát kiểu mọc cánh hay biến dị gì đó đi. Một ngôi sao nổi tiếng mà đùng cái biến mất khỏi giới giải trí không lý do, không còn xuất hiện trước công chúng nữa… Dân tình sẽ nổ não, truyền thông loạn lên!”
Chu Văn tuôn một mạch như súng liên thanh, giọng mỗi lúc một dồn dập, mắt sáng rực như thể vừa phát hiện ra bí mật động trời.
Từ Khắc thì chỉ khẽ nhướng mày, một tay chống cằm, ánh mắt nửa như mỉa mai, nửa như lười phản ứng.
“...À ừ. Thảo nào tao thấy có gì quen mắt. Nhưng mà... rồi sao? Một diễn viên biến mất thì có thể khiến thế giới phát hiện ra bí mật của chính phủ à?”
Giọng cậu thản nhiên đến mức như đang nói về chuyện ăn cơm tối. Vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với sự phấn khích như vừa trúng số của Chu Văn.
“Ừ thì… chắc là không đến mức đó... nhưng mà-”
Chu Văn định nói tiếp nhưng rồi khựng lại, đột ngột mất nhịp khi thấy ánh mắt “cạn lời” của Từ Khắc nhìn mình như thể nói rằng “Mày đúng là sinh ra để làm loạn”.
Cạch.
Ngay sau đó, toàn bộ đèn trần trong phòng tắt ngúm. Bóng tối ập xuống nhanh và bất ngờ khiến cả căn phòng chìm vào thứ tĩnh lặng.
Từ Khắc lập tức đảo mắt xung quanh, nhíu mày. Ánh nhìn của cậu loé lên sự cảnh giác. Bên cạnh, Chu Văn cũng trở nên cứng đơ, đôi mắt căng ra như muốn bắt lấy bất kỳ chuyển động bất thường nào trong bóng tối. Tuy nhiên, không có tiếng la hét hay bất ổn. Mọi người dường như vẫn đang yên lặng… chờ đợi.
Ánh sáng duy nhất còn sót lại lúc này là lớp ánh lam dịu nhẹ, mờ ảo. Nó hắt lên từ bức tường kính khổng lồ phía sau, tạo nên một khung cảnh như thực như mơ vừa yên bình, vừa rờn rợn.
Tiếng bước chân đều đặn và nhẹ nhàng vang lên. Những người mặc vest đen bắt đầu di chuyển về phía quầy bar. Không ai lên tiếng, không cần chỉ đạo bằng lời, từng động tác đều mượt mà. Họ đặt lên mặt quầy một chiếc máy chiếu, cùng một vật thể lớn được bọc kín, nằm gọn trong một chiếc hộp hợp kim với khóa mã bảo mật nghiêm ngặt.
Nhưng điều bất ngờ hơn cả là… Chiếc hộp ấy không hề chạm đất. Nó… lơ lửng.
Đúng vậy, như thể không có trọng lực giữ nó lại, chiếc hộp cứ thế treo lơ lửng trên không, chỉ cách mặt quầy vài phân. Từ Khắc và Chu Văn nhìn nhau, cặp mắt như muốn hỏi: “Cái quái gì đây?”.
Rồi, từ trong bóng tối, giọng của Chỉ huy trưởng vang lên.
“Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu với những thông tin quan trọng.”
___
Từ Khắc và Chu Văn cùng những người đến từ cô nhi viện của mình bước ra khỏi cánh cửa với một chiếc hộp kim loại màu đen trên tay.
Trừ viện trưởng, Mỗi người đều nhận một chiếc hộp riêng. Kích cỡ và màu sắc khác nhau, nhưng điểm chung là không có hộp nào quá lớn, tất cả đều đủ để cầm bằng một tay.
‘Thứ này thực sự có thể giúp một người thức tỉnh năng lực ư?”
Liếc sang những người quanh mình, Hắc Cửu, Như Uyên và vài người từ các cô nhi viện khác đều đang chăm chú săm soi chiếc hộp trên tay họ.
‘Dù được dặn rằng chỉ được mở ra sau ít nhất 3 tiếng nữa, tuy nhiên trông chiếc hộp này không có gì trông như sẽ giảm bớt nguy hiểm cho thứ bên trong cả...’
Chần chừ một lúc, Từ Khắc quay mặt sang hướng Chu Văn.
“Này Chu-”
Ngay trước khi cậu kịp gọi tên Chu Văn, một hình ảnh chợt xoẹt qua tâm trí cậu.
Tầm nhìn cậu bị lấp đầy bởi ánh sáng phản chiếu từ một mũi tên sắt bay ngang tầm mắt.
“Sao đấy?”
Giọng nói của Chu Văn chợt vang lên khiến Từ Khắc giật mình bừng tỉnh.
“K-không, không có gì.”
“Wtf thằng này?”
Cằn nhằn với câu trả lời mình nhận được, Chu Văn tiếp tục bước đi trong khi mở điện thoại ra xem gì đó.
Chưa hoàn toàn thoát khỏi sự hoang mang với khung cảnh vừa xuất hiện, Từ Khắc vẫn đứng im tại chỗ đưa tay lên che một bên mắt rồi tiếp tục bước đi mà không hề nhận ra mắt cậu… Đã thoáng chuyển sang màu xanh lam.