-Hoặc tệ hơn... vỡ cả bồn cầu khi đang ngồi trên đó.”
Lời giảng của Minh Tường vẫn vang vọng trong không gian lớp học, kéo theo vài tiếng cười nhẹ rải rác.
Hắc Cửu cúi đầu.
Cậu không cười.
Không ai để ý, nhưng hai ngón tay cậu đang siết chặt mép bàn đến trắng bệch.
‘Tại sao… Tại sao mình lại chọn bước vào trong lớp này cơ chứ?’
Cậu cố gắng tập trung, nhưng mỗi khi Minh Tường nhắc đến “mana” hay “năng lực” cậu lại thấy sống lưng lạnh toát.
Bình thường, nỗi ám ảnh của cậu không mạnh đến mức độ này. Tuy nhiên, đó là nếu xung quanh không có một người như “cô ta”.
Bỏ qua những lời giảng đầy nhiệt huyết của Minh Tường, cậu khẽ liếc nhìn về phía sau.
Ở cuối lớp. Một cậu trai và một cô gái đang ngồi đó và liên tục bấm điện thoại.
Trông cô ấy gần như chẳng có gì đặc biệt nhưng đối với Hắc Cửu thì khác, một cảm giác co thắt kỳ lạ đang nhói lên trong cậu với mỗi cử động khác biệt của cô ấy.
Khi cô ấy đổi tư thế gác chân hay thậm chí khi cô ấy nhấc nhẹ chân cũng đủ khiến một nỗi sợ trong cậu dao động.
‘Đừng nhìn. Không được nhìn nữa.’
Cậu tự ép mình phải quay lên nhưng… Cậu không thể xua được một cảm giác rất quen thuộc.
Một ký ức xa lướt ngang qua đầu cậu.
Một khung cảnh thường nhật ở công viên trong khu phố, một cô bé với mái tóc nâu.
Công viên. Một buổi chiều muộn.
Bóng cây dài, gió thổi nhẹ. Những đứa trẻ chơi quanh sân cát.
Cô bé ấy tươi cười, nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu đi như thể muốn cho cậu xem gì đó.
Cậu không nhớ rõ mặt cô bé.
Nhưng nhớ rất rõ cảm giác khi nắm lấy bàn tay ấm áp của cô.
Hắc Cửu chớp mắt.
Tầm nhìn trở lại lớp học.
Cậu trai ngồi kế cô ấy có vẻ đã nhận ra gì đó. Cậu ta nghiêng người, che miệng lại rồi nói gì đó với cô gái kia trong khi cậu ta vẫn giữ ánh mắt liếc nhìn vào Hắc Cửu.
Một lần nữa, sống lưng cậu lạnh toát.
Như chột dạ, Hắc Cửu ngay lập tức quay người, nhìn thẳng về phía Minh Tường, giả vờ như đang nghe giảng và chưa nhận ra điều gì.
“Được rồi, tiếp theo sẽ đến chi tiết hơn về dạng thể năng, môn chính của lớp này nhé.”
“Vâng vâng.”
Những tiếng đáp lại phát ra từ dưới lớp, một số hăng hái, một số lại ẩn chứa sự lười biếng, mệt mỏi trong lời nói.
Hắc Cửu vẫn im lặng, hay đúng hơn, cậu còn chẳng nghe thấy lời nói của Minh Tường hoặc lời đáp lại của lũ trẻ trong lớp.
Tất cả những gì cậu nghe thấy chỉ là tiếng ù ù trong tai, và tiếng tim đập rộn trong lồng ngực.
“Thể năng chia thành ba dạng chính và hai dạng phụ.”
Minh Tường bước đến gần bảng điện tử, chạm nhẹ lên mặt cảm ứng.
Một biểu đồ phân nhánh hiện ra.
Anh khoanh tay, mắt quét một vòng qua những đứa trẻ.
“Khác với dạng nguyên tố hay tâm thần, thể năng là dạng bộc lộ hoàn toàn dấu hiệu của năng lực lên cơ thể. Mọi thứ đều phát sinh từ cơ thể. Và khi đã là cơ thể, thì có hai hướng chủ yếu.”
Nói đến đây, Minh Tường chạm tay một cái, slide trên máy chiếu chuyển sang ảnh chụp của một người đang tung cú đấm.
“Trước khi bắt đầu vào các phân nhánh thì, nhiều em đang nhầm lẫn giữa cường hoá cơ thể bằng mana và các kỹ thuật chiến đấu khác. Nhưng thực tế, một người không học võ vẫn có thể đấm xuyên tường… nếu vận hành được dòng mana đúng cách.”
Một đứa trẻ giơ tay.
“Rồi, mời em”
“Thầy ơi, thế… nếu tụi em chỉ tăng sức mạnh chân thì có chạy nhanh hơn bình thường không ạ?”
“Có. Nhưng cẩn thận. Không luyện cơ, chỉ đẩy mana và kết quả của việc đó là tự gãy chân.”
“Ặc-”
Một tiếng thốt bất chợt vang lên qua điện thoại, thu hút sự chú ý của nhiều người gồm cả Minh Tường.
“Ô! Ai mới lên tiếng đấy? Người là minh chứng đầu tiên cho trường hợp này đúng không? Hỡi cậu nhóc đang “học” bằng cách gọi video cho bạn mình trong khi vẫn nằm ở phòng y tế?”
“Phụt-”
“Hahaha, em nhớ người này, em nhớ cảnh tượng cậu ta thức tỉnh năng-Á!”
Nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc, Hắc Cửu nhìn sang nơi chủ nhân giọng nói đang ngồi trong khi nét mặt vẫn có phần xanh xao.
Người đang ngồi đó là Như Uyên và Thiên Bảo, tức chủ nhân của tiếng cười kia là cậu nhóc Thiên bảo ngỗ nghịch. Như Uyên dẫu không thể nhịn được cười nhưng cô ấy chỉ phụt ra một hơi rồi ngừng, trong khi đó, Thiên bảo lại cười to rồi còn gợi nhắc về cảnh tượng ấy nữa.
Kết quả là thằng bé bị cô chị thục cho một cái vào bụng.
“X-xin lỗi, em của em nó hơi-”
“Không sao không sao, cái này tại bạn anh nó ngốc quá ấy mà.”
Cộc cộc.
Tiếng tập tài liệu đập vào bàn vang lên, ngắt cuộc trò chuyện đúng lúc rồi Minh Tường tiếp tục bài giảng của mình trong không khí vui vẻ của cả lớp.
“Năng lực là một phần. Cơ thể thật vẫn phải chịu được cái “lực” đó. Ai dùng mana ép chân chạy 60km/h khi cơ thể vẫn yếu như bình thường… thì thôi, chuẩn bị vào phòng y tế nằm cùng ai kia.”
“Và đó là sơ lược về sự quan trọng của mana đối với cơ thể và ngược lại, sự quan trọng của sức chịu đựng từ cơ thể khi sử dụng khả năng cường hóa của mana.”
Một cánh tay khác giơ lên.
“Thầy ơi, vậy những dạng năng lực khác khi dùng cường hóa mana thì sao? Ví dụ như một người vừa có năng lực khiến đối thủ bất động vừa sở hữu năng lực cường hóa mana thì họ mạnh hơn hẳn người thức tỉnh dạng thể năng chúng ta ư?”
Minh Tường gật đầu nhẹ rồi bước đến bục giảng, chọn một slide rồi chiếu lên.
“Nghe thì hợp lý. Nhưng thực tế thì khác.”
Trên slide, ảnh mô phỏng chuyển sang một biểu đồ hai lớp.
“Dạng thể năng là dạng duy nhất mà toàn bộ cơ thể từ đầu đến chân đều được tái cấu trúc lại để phục vụ cho chiến đấu.”
Minh Tường phóng to slide vừa bật lên.
“Khi thức tỉnh dạng thể năng, đối với những năng lực gia có năng lực dạng như… cường hóa đòn đánh, cơ thể anh ta sẽ thích nghi để có thể tung ra đòn đánh ấy mà cơ bắp không rách nát.”
Nói đến đây, Minh Tường chỉ tay vào cậu học viên với hai chiếc đuôi dài màu xám thép đang ngồi bàn đầu trước mặt anh ta.
“Em kia, đúng rồi, em với hai cái đuôi đó. Lên đây giúp thầy một chút.”
Cậu trai đột ngột bị yêu cầu bước lên, dù hơi chần chừ nhưng cậu cũng nhanh chóng bước đến gần bục giảng trong khi kéo lê hai chiếc đuôi dưới sàn.
“Rồi, giờ cố gắng nhấc đuôi lên một chút. Đừng dùng tay.”
“À… vâng ạ.”
Cậu hít một hơi, gồng nhẹ, hai chiếc đuôi nhấc lên khỏi mặt đất được một đoạn.
Minh Tường khoanh tay, quay lại nhìn xuống cả lớp.
“Cả lớp nhìn vào cái đuôi này, thấy gì nào?”
Một thoáng im lặng. Rồi Như Uyên chậm rãi giơ tay, ngập ngừng nói.
“Thấy… bóng loáng ạ?”
“Ờ thì… đúng là bóng loáng, nhưng còn gì nữa?”
Anh nhướng mày.
“Mọc ra hai cái đuôi to, nặng vậy mà thằng bé này vẫn đứng thẳng người, không đổ người về sau… Tức là gì?”
Cả lớp khựng lại một nhịp.
“À nhỉ!”
“Lực ly tâm!”
“Đồ ngu, trọng tâm!”
Một cơn chấn động nhỏ lan truyền khắp lớp.
Minh Tường cười nhẹ, tay chỉ vào chân và lưng cậu trai làm mẫu.
Hắc Cửu, vẫn còn nét mặt xanh xao nhưng khẽ liếc lên nhìn vào bục giảng.
“Cơ thể này đã được gia cố lại. Không phải từ bên ngoài, mà từ bên trong, tức xương, cơ, gân đều đã được cường hoá nền. Không có chuyện ‘mọc thêm đuôi’ mà người vẫn như thường. Muốn vận hành năng lực, cơ thể phải được tái thiết trước.”
“Để mà mô tả thì… Năng lực gia dạng thể năng khi cường hoá mana sẽ gấp rưỡi hoặc thậm chí là gấp đôi năng lực gia dạng khác.”
Anh bước một bước sang bên, tiếp tục giảng.
“Đây là lý do vì sao năng lực gia dạng thể năng luôn có thể vận dụng khả năng cường hoá mana lớn hơn những dạng khác ở cùng cấp. Vì họ không chỉ có ‘năng lực’, mà còn có nền tảng cơ thể tương thích.”
“Mấy đứa nghĩ một năng lực gia dạng thể năng sẽ mạnh đến mức nào?”
“...”
“...Dạ đấm được xuyên-”
“Nào! Câu hỏi tu từ mà! Thầy có kêu em trả lời chưa?”
Thiên Bảo giật mình, sững lại.
“V-vâng… em xin lỗi ạ.”
“Với lại… em bị ám ảnh với việc đấm xuyên tường à? Lần thứ mấy em nhắc đến chuyện này rồi?”
Cả lớp bật cười. Thiên Bảo đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống bàn.
Minh Tường cười nhẹ.
“Đùa vậy thôi. Không sao hết.”
Anh vỗ vai cậu học viên đã lên làm mẫu.
“Tốt lắm, về chỗ đi. Cảm ơn em.”
“Mạnh yếu tuỳ người, tuỳ cách người đó tận dụng mana. Nhưng nhớ kỹ. Cơ thể là động cơ, mana là xăng. Cường hoá mana mà quên cơ thể, thì sức mạnh cũng thành gánh nặng.”
“Vậy năng lực là gì vậy thầy?”
Một giọng nói tinh nghịch phát ra từ đâu đó.
“...Bình nitro!”
Reng reng.
Tiếng chuông vang lên.
Minh Tường kết thúc câu, liếc nhìn đồng hồ rồi phất tay.
“Tan tiết. Sau buổi nghỉ trưa, các em sẽ chuyển sang tiết của cô Chiến.”
“Cô Chiến là ai vậy thầy?”
Xoay đầu, nhìn cô nhóc vừa đặt câu hỏi, Minh Tường khựng lại thoáng chốc, làm ra vẻ mặt đau lòng.
“Haiz… Thế mà cũng quên… CÔ GIẢ LẬP THỰC CHIẾN ĐÓ!”
Kết thúc câu nói, Minh Tường không cầm lấy bất cứ thứ gì anh ta đem vào mà chạy đi luôn.
Trong cái ồn ào của những đứa trẻ, những lời bàn tán về giáo viên mới thì lẻ loi trong đó là một cậu trai đang khẽ liếc về phía sau, nơi một cô gái vẫn đang ngồi.
Khuôn mặt cậu nhễ nhại mồ hôi, đan xen giữa sợ hãi và hoang mang.
“Anh ơi? Cho em bước ra được không?”
Một giọng nói nhẹ vang lên ngay bên cạnh khiến Hắc Cửu giật nảy.
Tim đập dồn. Cậu cố giữ bình tĩnh, miễn cưỡng đứng dậy.
“X-xin lỗi…”
Khẽ liếc nhìn về hướng cô gái phía sau khi đứng dậy. Dẫu chỉ dám nhìn lướt qua nhưng cậu đã thoáng thấy được một… Nụ cười của cô gái kia. một nụ cười khiến cậu rợn người.
Ánh mắt cậu vô thức tìm đến cửa lớp, nơi Như Uyên và Thiên Bảo đã rời đi. Họ đang khuất dần giữa dòng người. Cậu muốn chạy theo, muốn rời khỏi nơi này ngay nhưng… một giọng nam vang lên chặn đứng ý định ấy.
“Ê, Hắc Cửu…”
Nghe thấy tiếng gọi, từng thớ cơ trên người cậu căng cứng, tay run nhẹ, nét mặt xanh xao, mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều.
Dẫu hai người họ đã lên tiếng trước nhưng cậu không đáp lại, cũng không quay mặt lại. Chỉ đứng im. Nghe tiếng bước chân từ phía sau mỗi lúc một gần.
“Mày cứ xem bọn tao như vô-”
Không để cô ta nói hết, Hắc Cửu đã di chuyển. Cậu bước vội ra khỏi lớp, ý định chen vào một nhóm đang tụ tập trước cửa.
Thụp.
Lần này lại một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cậu ngay khi cậu vừa bước qua cánh cửa lớp. Điều bất ngờ này khiến tim cậu như khựng lại một nhịp.
Nhưng lần này khác.
Một sự an tâm, nhẹ nhõm ập đến khi Hắc Cửu nhận ra người đang nắm chặt lấy cổ tay cậu là ai.
“H-Hồng Mộng? Sao cậu ở đây?”
Nghe thấy câu hỏi nhưng không trả lời ngay, cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lớp học rồi mới lên tiếng.
“Chị Như Uyên đâu?”
“À-à, chị ấy vừa mới-”
“Bạn gái mày à?”
Một cánh tay khoác lên vai Hắc Cửu. Tay của nữ.
Dù mặt cậu đã tái xanh đi và cúi rạp xuống, cậu vẫn chọn cách im lặng khi đối mặt với trường hợp này.
“Này… Nói gì đi chứ… Mày… MÀY XEM BỌN TAO LÀ NGƯỜI VÔ HÌNH À!?”
Hồng Mộng chậm rãi quay lại, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như thường lệ nhưng… lần này dường như hơi nheo lại. Hắc Cửu vẫn im lặng. Tay nắm chặt.
“...Nhìn cái gì? Có vấn đề gì à con-”
“THÔI ĐI! CÔ THA CHO TÔI ĐI!”
Tiếng hét vang lên, chứa đựng sự chát chúa, cay đắng.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cậu.
“Gì vậy?”
“Sao tự nhiên hét lên vậy?”
“Người yêu cãi nhau à?”
“Cô gái kia bám đuôi cậu ta à?”
“Không… Hình như cô gái kia chỉ đến tìm người thôi…”
Hắc Cửu thở dốc, liên tục, cố bình tĩnh lại nhưng cô gái kia chỉ khựng lại một chút rồi ghé sát tai cậu, định thì thầm gì đó.
Hắc Cửu phản ứng trước khi cô gái kia kịp nói bất cứ điều gì. Cậu nắm lấy cổ tay Hồng Mộng, kéo cô đi nhanh đến mức gần như bỏ chạy khỏi nơi đó.
Hồng Mộng không kháng cự nhưng cô quay đầu lại, ánh mắt cô lặng lẽ quét qua cô gái kia.
___
Khu vực quan sát sàn đấu giả lập rừng rậm.
“...”
Cả Hắc Cửu và Hồng Mộng đều ngồi trên hàng ghế trên.
Hồng Mộng ngồi im lặng, vắt chéo chân quan sát sàn đấu giả lập, nơi một nhóm những đứa trẻ đang luyện tập với năng lực mà chúng mới thức tỉnh.
Trong khi đó, Hắc Cửu đang thở gấp và vẫn chưa thể bình tĩnh hoàn toàn.
“...Cậu… Cậu không định hỏi gì sao?”
Giọng Hắc Cửu vang lên như sắp kiệt sức.
Đối diện với câu hỏi của Hắc Cửu, cô chỉ ngồi im lặng và tiếp tục quan sát phía dưới sàn đấu.
“Heh.”
Một tiếng cười khẩy thốt ra từ miệng Hắc Cửu.
‘Chẳng ai muốn để tâm đến mình cả. Một thằng bất ổn như mình thì không-’
Một bàn tay đặt nhẹ lên đầu cậu, cắt đứt dòng suy nghĩ vừa nảy sinh.
Hắc Cửu khựng lại. Cậu quay sang, nhìn vào mắt Hồng Mộng.
Cô vẫn không nhìn cậu. Cô đang dõi theo sàn đấu, mắt không hề dao động. Ngón trỏ đưa lên môi ra hiệu cho cậu im lặng. Sau đó, cô nhích lại gần, chỉ một chút, đủ để không quá thân mật, nhưng cũng không còn là xa cách.
Hắc Cửu ngước nhìn ánh mắt cô một lần nữa, rồi nhìn xuống sàn đấu theo ánh mắt cô. Quan sát một nhóm trẻ đang cố tung năng lực vào những tấm bia tập bắn ở xa, cậu thầm nghĩ.
‘…Tôi vẫn không thể hiểu nổi trong đầu cậu đang nghĩ gì…’
___
Phòng của Minh Tường và 3 người khác.
Cạch.
“Phù…”
“Cảm thấy thế nào vào lần đầu đứng lớp?”
Một giọng nói cất lên từ phía chiếc giường tầng bên trái căn phòng. Vân Hoàng đang ngồi đó, cười nhẹ và nhìn về phía Minh Tường.
“Haiz… Mệt chết em luôn. Vừa phải giữ hình tượng vừa phải truyền đạt thông tin mà còn vừa phải khiến bọn nhỏ không cảm thấy chán nữa…”
Vặn khớp vai, Minh Tường bước đến tủ quần áo, mở nó ra.
“Hmm… Em làm khá tốt với lần đầu tiên đấy chứ. Cơ mà vẫn thiếu một thông tin quan trọng.”
Nhíu mày khó hiểu, Minh Tường bật mở điện thoại, rà lại ghi chú bài giảng được anh ta chuẩn bị sẵn từ trước, từng dòng một.
“...Ủa? Đủ hết mà anh?”
“Em nên cho bọn nhỏ một lời cảnh báo nghiêm trọng hơn về việc dùng mana, ví dụ như… Và cũng có những người… chết ngay sau khi lần đầu thử bơm mana vào tim.”
“Gãy chân không đủ ạ?”
“Lỡ bọn nhỏ chưa cảm thấy không quá nguy hiểm thì chết tươi.”
“Vâng vâng, mai em sẽ nhắc bọn nhỏ vậy… Haiz…”
Thở dài một hơi tràn đầy tiếc nuối, Minh Tường tiếp tục nói.
“Anh mà không bị chuyển đi thì tốt biết mấy…”
“Haha, sao vậy? Buồn à?”
“Hơi hơi, quan trọng nhất là nếu anh không đi thì giờ em đâu cần phải tập đứng lớp làm gì…!”
Đột ngột khựng lại như nhớ ra điều gì đó, Minh Tường quay ngoắt sang Vân Hoàng.
“Anh à… Có một… Không, ít nhất là hai thứ… Không nên tồn tại trong một khu vực chuyên về năng lực vật lý.”
Vân Hoàng không trả lời ngay. Anh chỉ nhắm mắt lại, im lặng trong vài giây.
“...Ý em là Hồng Mộng?”
Minh Tường hơi giật mình.
“Không phải, mà là—”
___
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng học tĩnh lặng của lớp thể năng sau giờ học.
Linh hồn từ khắc đang dần phân rã thành những hạt sáng nhỏ.
Những hạt sáng ấy dần bay lên cao, xuyên qua trần lớp học.