Lê Cát Hưng nói với vợ:
“Tên vừa rồi là con trai của Mạc tể tướng trong triều đình, nàng cũng hiểu tâm lý của một con chó muốn phản chủ mà. Để đạt được mục đích, nó sẽ đi tìm nhiều con chó khác để cắn chủ: kẻ bất trung, kẻ bất nghĩa... Nàng nghĩ ta sẽ muốn tham gia sao? Đại Ngu này tốt nhất vẫn nên tự sinh tự diệt theo lẽ tự nhiên của nó!”.
Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng.
Huyền Liễu nhìn quanh vẫn chưa thấy con gái về, bà ngó nghiêng một hồi rồi cũng đi vào trong.
Khoảng thời gian này, những chuyện này diễn ra đều lọt vào mắt Hạo Dương. Hắn cố nhìn cho rõ kiếm pháp của hai cô gái kia.
Nguyệt Như vẫn giao đấu với Ý Nhu rất kịch liệt, tiếng lưỡi kiếm va chạm nhau vang lên chói tai, người thường gần như không thể nhìn rõ đường kiếm của họ.
Trần tộc đệ nhất kiếm kỹ là danh kiếm nổi tiếng khắp thiên hạ, có thực lực chứ không phải loại vô danh.
Đường kiếm sắc bén tựa tâm
Một kiếm chẻ núi, một kiếm chém trời
Trong lưỡi kiếm hòa hợp đất trời
Trừng phạt kẻ ác, dứt tuyệt vô danh
Đó là những lời các bậc tiền nhân đời trước để lại cho kiếm kỹ này. Mà ở đây, Nguyệt Như đã luyện đến gần với lời dạy nhất, dù thấp hơn một cảnh giới nhưng đường kiếm của nàng vẫn sắc bén hơn Ý Nhu một bậc. Kiếm nhu thắng kiếm cương, khi thi triển kiếm kỹ thì hoàn toàn không lộ ra sơ hở. Nếu không phải Ý Nhu cao hơn nàng một cảnh giới, thì hoàn toàn không phải đối thủ.
Giao đấu đã lâu, Ý Nhu cũng nhận ra được thiếu sót của bản thân, nàng cũng hiểu rằng trước một kiếm tu có tâm sâu sắc thì cách biệt một cảnh giới vẫn chưa thể áp chế hoàn toàn. Kiếm kỹ mà nàng tu luyện là Giản Hữu Kiếm Hà - đây là kiếm pháp nguyên thủy nhất, đưa vạn đường kiếm quy về một lưỡi kiếm, mục đích cuối cùng vẫn là đòn đánh cuối cùng, cũng là đòn mạnh nhất, sắc bén nhất tụ lại sau tám mươi mốt nhát kiếm.
Đối mặt với Giản Hữu Kiếm Hà, thì Thanh Long Độc Kiếm cũng không hề yếu thế. Duy chỉ tầng thứ hai cũng đã không phải là đối thủ của nó rồi, điểm yếu chí mạng nhất của Giản Hữu Kiếm Hà chính là thời gian tung kiếm lâu. Nguyệt Như biết vậy, nàng có thể tận dụng nó.
Trận đấu đang đến hồi cao trào thì nước trong lò đã sôi, Hạo Dương mặc kệ mà đi tắm. Cho dù là gì, hắn vẫn quan tâm đến bản thân mình hơn là xem xét chuyện của người khác. Người khác gọi hắn là vô cảm nhưng hắn đã quen với sự cô độc rồi, ra sao thì ra, nếu không phải chuyện hệ trọng liên quan đến chính hắn thì hắn chẳng bận tâm.
Trong phòng tắm nghi ngút hơi nước, Hạo Dương ngâm mình trong thùng nước ấm vừa đủ. Có lẽ vì ngâm nước mà da hắn nổi lên những vết sẹo, rõ nét như khi hắn ra sông vớt đá. Hắn ngâm mình tận hưởng, nhắm nghiền mắt lại và nhớ về một đoạn ký ức.
Mà đoạn ký ức ấy cũng thiếu sót rất nhiều, điều bây giờ hắn muốn làm chỉ là tìm ra cha hắn. Nhưng đã ba năm rồi, mò mẫm nhưng hắn vẫn không hề có một tin tức nào. Chỉ còn cách buông xuôi, hắn sống cô độc cứ sống mà chẳng biết sống vì lẽ gì. Chắc có lẽ cũng từ lá thư mà mẹ hắn để lại…
Trong thư, bà đã biết trước tai họa, chỉ khuyên hắn hãy sống…
Nửa nén hương trôi qua, hắn bước ra bên ngoài. Cuộc giao đấu kia cũng đã kết thúc, hai cô gái đang ngồi rót nước cho đối phương, mồ hôi nhễ nhại không ngừng. Hắn liếc nhìn qua rồi mặc kệ, sau đó bước vào gian phòng sách với vẻ mặt gần như không có biểu cảm.
Ý Nhu là người rất sạch sẽ, đặc biệt ghét sự bẩn thỉu nên rất khó chịu vì mồ hôi nhễ nhại. Nàng uống hết cốc nước mà Nguyệt Như rót cho để tỏ lòng biết ơn, bên trong cũng ngầm thừa nhận. Nàng ngồi đó nói:
“Nguyệt Như sư tỷ, hôm nay coi như tiểu muội được mở rộng tầm mắt về cái gọi là thiên phú và sự cần cù. Tỷ cũng đã cho ta thấy được sự thiếu sót trong luyện kiếm của bản thân, đây xem như một cơ duyên lớn sau này nhất định báo đáp.”
Nguyệt Như nghe vậy, cảm nhận được trong giọng nói của cô gái này đã không còn vẻ chua ngoa, đanh đá mà rất chân thành. Nàng mỉm cười như đã nghe rõ lời vừa rồi.
Ý Nhu đứng dậy, nàng đi đến trước cửa sổ phòng sách của hắn, nơi này vẫn đủ để thấy hắn đang đọc sách trong phòng. Nàng cất giọng nói trong trẻo:
“Dương ca ca, muội xin phép về! Lần sau lại đến.”
Cho đến bây giờ, hắn mới nhìn thẳng vào mắt nàng, khẽ gật đầu tỏ ý là mình đã nghe thấy lời vừa rồi.
Ý Nhu chầm chậm bước về, trong ánh mắt vẫn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Đợi cô gái kia khuất bóng, Nguyệt Như đang ngồi cũng cảm thấy rất khó chịu, nàng lớn tiếng:
“Trần gia chủ, không biết có thể đun nước tắm cho ta không?”.
Hắn thản nhiên đáp lại:
“Ta đã đun nước, cô cứ tự nhiên.”
“Vậy được!!!”.
Dưới gốc cây đa ngàn năm, vị sư thầy kia sau quãng thời gian trò chuyện cùng với hai vị sư huynh của mình nay đã về lại đình làng. Hai ông lão lại đánh cờ, họ đam mê cờ đến mức có lẽ ngoài đánh cờ thì chẳng làm gì khác. Lão Lục bấm đốt ngón tay, rồi lại thấy hôm nay đặc biệt có duyên.
Mạc Mộc Đăng lại tình cờ gặp Hồ Quang Liêm nơi cây cầu gỗ dẫn sang miếu thờ. Hai kẻ này nhìn thấy nhau thôi đã khó chịu, sự khó chịu nảy sinh như một phản xạ. Tuy thế, hai kẻ này vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, dù thế nào cũng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mộc Đăng vẫn là kẻ bề tôi, hắn bước đến cúi đầu trước đại hoàng tử, giọng cung kính:
“Hôm nay thật hữu duyên, không ngờ lại gặp được đại hoàng tử ở nơi này, kẻ bề tôi xin cung kính.”
Hai kẻ này dường như đã quá hiểu nhau, kể cả ý đồ trong câu nói dù chưa nói hết cũng có thể đoán được một phần. Quang Liêm phe phẩy chiếc quạt, giọng điệu của kẻ bề trên, đôi phần cảnh cáo:
“Đây đâu phải trong hoàng triều, Mạc huynh nhọc lòng rồi! Cứ coi ta là bạn bè đi, hoặc không muốn thì coi ta là một tên vô danh tiểu tốt nào đó cũng được!!”.
Ánh mắt hắn khi ấy cũng đầy ẩn ý, Mộc Đăng cũng hiểu lời nói này. Hắn khúm núm đáp lại:
“Hoàng tử nói vậy là không phải phép rồi, ngài là con trai của thiên tử cũng tức là con trai của rồng. Thân phận ngài cao quý như vậy, sao kẻ bề dưới như ta có thể coi là bạn bè. Kẻ nào dám coi ngài là tên vô danh tiểu tốt, đáng chém!!!”.
“Mạc huynh phải nhọc lòng rồi, mọi sự đâu cần đa lễ đến như vậy. Nhìn huynh ta thật cảm khái tình nghĩa quân thần, chỉ tiếc nhiều khi không được bền.”
“Đại hoàng tử hôm nay, chắc đến ngôi miếu này cũng vì muốn cầu phúc?”.
“Không sai! Chính là như vậy!!”.
“Vậy ta nhường ngài vào trước, dù sao thế tử vẫn là đấng tối cao, kẻ bề tôi như ta phải nhường lại.”
“Vậy xin đi trước!”.
…
Nguyệt Như tắm xong, trên người nàng vẫn tỏa ra mùi hoa lan dịu nhẹ, mái tóc xõa sau lưng cho dễ khô.
Nàng bước vào gian phòng sách, đến trước mặt hắn nói:
“Trần huynh, mấy hôm nữa là hội đình Thổ Hà rồi. Huynh có hứng thú không?”.
Hắn đáp lại, giọng lạnh lùng thản nhiên:
“Không hứng thú! Cô nhắm đến Mộc Bản Độc Tự Kinh thì cứ việc, vật đó ta không để vào mắt.”
Nàng bước đến gần hơn, mùi hương hoa lan dịu nhẹ bay vào khứu giác hắn, cảm giác quen thuộc phần nào hiện lên. Hồi trước, mẹ hắn cũng có mùi hương hoa lan dịu nhẹ này. Y xoa thái dương, nhắm nghiền mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc. Hỏi:
“Vậy…, Trần đại tiểu thư rốt cuộc muốn ta làm gì?”.
“Hôm đó, ta lo sợ sẽ có nhiều kẻ nhòm ngó Mộc Bản Độc Tự Kinh xuất hiện. Để an toàn, huynh đi chung với ta được không?”.
Hắn nhíu mày không để lời đó lọt vào tai, nhưng đây cũng là một cơ duyên xảo hợp. Hắn đáp lại:
“Một túi vàng!”.
Nàng không do dự, đồng ý ngay còn nói thêm:
“Nếu ta được Mộc Bản Độc Tự Kinh công nhận là người thừa kế, sẽ có rất nhiều kẻ nhắm đến. Nếu huynh bảo vệ ta, ta sẽ cho huynh thêm ba túi vàng nữa. Thế nào?”.
Hắn cười khẩy, quả nhiên là người giàu dùng tiền không cần đắn đo:
“Được! Giao kèo xong!”.
“Bây giờ ta muốn đến ngôi miếu của làng cầu phúc, huynh đi cùng ta được không?”.
Hắn do dự một hồi, rồi suy nghĩ đắn đo.
Vốn không định rời đi nhưng cũng có việc cần phải ra ngoài, bèn đồng ý.
…
Cả hai kẻ vừa rồi, không một kẻ nào lấy được rễ cây đa, Sơn thần tiếp nhận lời thỉnh cầu nhưng lại không hề đáp ứng.
Vốn nghĩ vừa rồi sẽ có sự ganh đua, nhưng lão Lục không hề bận lòng, chỉ mặc kệ.
Cây đa cổ thụ ngàn năm này là Thiên Linh Thần Mộc, ẩn chứa khí linh trong thiên địa cực lớn. Bất kỳ bộ phận nào cũng là linh thảo đặc biệt tốt cho luyện dược, hơn nữa còn ẩn chứa phúc đức ngàn đời của làng cổ. Thế nên kẻ nào khi đến nơi này cũng đều muốn có nhành rễ đa, vì đây là cơ duyên tạo hóa khó gặp.
Một nam nhân theo sau một nữ tử bước đến, bốn người tám mắt nhìn nhau. Không khí trở nên căng thẳng vô cùng, Quang Liêm nhìn vào đôi mắt của Mộc Đăng hướng về người trước mặt cũng hiểu được phần nào. Chuyện ban nãy trong lòng hắn cũng nhạt nhòa, hắn hành lễ:
“Thì ra là vị huynh đệ này với Trần tiểu thư, chúng ta thật có duyên đấy. Mới đây thôi mà giờ đã gặp lại!”.
Hạo Dương nhìn kẻ này, rồi hành lễ đáp lại.
Quang Liêm rất hiểu câu: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn”, tự khắc sự nhục nhã gây thù kia biến mất trong lòng hắn, không vướng bận. Hắn cười nói:
“Mạc huynh với vị huynh đệ này có quen biết hay sao?”.
Hạo Dương mỉm cười, nói bóng gió:
“Quen thì không! Nhưng biết thì có! Một con chó hoang tự dưng chạy vào nhà đòi cắn chủ nhà, bị ta đánh cho thừa sống thiếu chết ấy mà.”
Quang Liêm nghe vậy, trong lòng mỉm cười đầy dã tâm. Mộc Đăng nhíu mày, vẻ mặt tối sầm lại, cố kiềm chế trên khuôn mặt nhưng tay đã siết chặt lại.
Ngay cả tên đại hoàng tử đứng bên cạnh cũng cảm nhận được hơi thở bất thường của hắn, ngầm hiểu hai kẻ này là kẻ thù. Mà chính hắn cũng có thể lợi dụng điều này…