Hạo Dương từ không gian Mộc Bản trở về thực tại, dù đã ra ngoài, vẻ mặt hắn vẫn không đổi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí.
Hắn liếc nhìn mọi người, họ đã ra ngoài từ lúc nào, trông khí chất khác hẳn sau khi được khí linh xưa cổ tẩy rửa, có lẽ thực lực đều tăng lên một bậc.
Đó là cơ duyên của Mộc Bản Độc Tự Kinh, dù không được nó công nhận, chỉ cần trải qua một lần được khí linh xưa cổ tẩy rửa cũng đã rất đáng giá. Đó cũng là lý do mỗi người chỉ được đến nơi này một lần trong đời.
Nghĩ về trước kia, hắn luôn cho rằng đây là vật hủy hoại gia đình, người thân..., nhưng thực chất thứ gián tiếp hủy hoại tất cả lại chính là thanh kiếm của hắn - Tứ Diệt Kiếm. Ngay cả hắn cũng không biết nó ẩn chứa điều huyền diệu…
Chỉ có điều, đến giờ Nguyệt Như vẫn chưa tỉnh lại, Mộc Bản đang dần hòa vào cơ thể nàng. Hắn cũng nghe được lời thông báo kia, chỉ thầm cười khổ.
Không gian Mộc Bản.
Nguyệt Như lúc ấy, nghe theo lời vị tiền bối mà đầy khí phách nam nhi đọc rõ câu nói kia, vẫn chưa hiểu vì sao lại được đưa tới vùng đất này.
Lúc ấy, vị tiền bối đứng bên cạnh cúi người, ngồi xổm trước mặt nàng. Khuôn mặt ông nở nụ cười hiền hòa, nói:
“Tiểu cô nương, ngươi không hỏi tại sao. Từ bây giờ ngươi sẽ là chủ nhân đời thứ hai của ta!”
Nguyệt Như vẻ mặt ngơ ngác, chính nàng cũng không ngờ bản thân lại được Mộc Bản công nhận. Vì chưa chắc chắn, nàng hỏi lại vị tiền bối đến khi ông gật đầu mới tin.
Lão tiền bối lại nói tiếp:
“Trần Ngọc Nguyệt Như, bây giờ Mộc Bản có thể ở trong người con nhưng lão phu vẫn chưa thể đi theo. Đợi bao giờ con đạt đến Ngũ trọng cảnh thì lão phu sẽ theo con.
Con dù đã là chủ nhân của ta nhưng theo lẽ thường ta vẫn sẽ gọi con là tiểu Nguyệt Như.
Bây giờ, lão phu sẽ để lại ba phần hồn trong tâm trí của tiểu Nguyệt Như, để con dễ dàng lĩnh hội Mộc Bản.
Tiểu Nguyệt Như, nhớ lấy câu nói và khí phách mà lão phu dạy cho con!!!”
“Tiểu bối đã rõ!!!”
Lão tiền bối đặt tay lên trán nàng, rút lấy ba phần hồn thể truyền vào Mộc Bản trong kiếm hải của nàng.
Lúc ấy Nguyệt Như dần tỉnh lại.
Bên ngoài, hình bóng Mộc Bản mờ nhạt dần khi hòa vào cơ thể Nguyệt Như. Thực lực nàng tăng đến năm cảnh, từ Kiếm Tu nhị trọng bát đại cảnh lên Kiếm Tu tam trọng tam đại cảnh.
Lúc tỉnh lại, ánh mắt mọi người nhìn nàng đầy vẻ hiểm ác và dã tâm ẩn sâu. Chỉ có Hạo Dương, ánh mắt hắn vẫn vậy, không hề có chút lay động nào với nàng.
Lão tiền bối nghiêm mặt bay ra, hô lớn, giọng nói uy áp khó tả, giống như một lời cảnh cáo:
“Tiểu Nguyệt Như từ giờ đã là chủ nhân của ta, xem cả thiên hạ này ai dám động đến.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng không cam tâm, càng không phục nhưng vẫn chỉ có thể cúi đầu vâng lời. Ông ta tiến đến trước mặt hắn, truyền vào trán hắn thứ gì đó.
Lúc đó nói:
“Tặng con ba chữ mệnh lộ như đã hứa, sau này gặp nghịch cảnh có thể lĩnh hội, gặp nạn hóa giải.”
Hạo Dương cảm nhận luồng khí cổ xưa của vị tiền bối đi vào kiếm hải, ba chữ “Đức Tại Tâm” lơ lửng không ngừng.
Hắn nhìn sang bên, ánh mắt của mọi người đều thay đổi, vẻ mặt cũng biến sắc, ai cũng ham muốn ba chữ mệnh lộ này. Hắn chỉ khẽ tự nhủ: “Xem ra hôm nay, phải gây ra sát nghiệp rồi…”, nghĩ đến đây mà mỉm cười trong lòng.
Vị tiền bối biến mất.
Lúc ấy, vị sư thầy bước đến với vẻ mặt tươi cười, phúc hậu, tay chắp trước ngực đúng lễ nhà Phật. Giọng trầm ngâm, có phần vui vẻ nói:
“Chúc mừng vị nữ thí chủ đây, giành được sự công nhận của Mộc Bản Độc Tự Kinh. Phúc đức vô lượng, sau này rảnh rỗi hoặc có duyên thì nữ thí chủ cứ đến chùa Tây Yên của bần tăng thăm thú. Tây Yên Tử sẽ đón chào thí chủ.”
Tất cả kinh ngạc khi vị sư thầy này lại là người của chùa Tây Yên - một trong những ngôi chùa nổi tiếng, được mệnh danh là Phật Tu đứng đầu thiên hạ Đại Ngu.
Nguyệt Như hiểu rằng đây cũng là một cơ duyên, nên nàng không thể từ chối. Nàng nói một cách kính cẩn:
“Đa tạ sư thầy đã để mắt đến tiểu nữ. Khi nào có duyên, chắc chắn sẽ đến bái kiến!”
“Vậy, được!!! Đây là lệnh bài khách quý của chùa Tây Yên, nữ thí chủ khi nào đến cứ đưa nó ra sẽ đỡ mất thời gian.”
“Vậy tiểu nữ cung kính vâng lời, xin cảm tạ sư thầy!”
“Vậy được!”
Vị sư thầy quay sang nhìn lão Lý và lão Lục, miệng mỉm cười như nói gì đó qua ánh mắt. Chỉ thấy họ khẽ gật đầu, rồi vị sư thầy kia đạp không mà biến mất.
Hạo Dương mỉm cười, chỉ thầm nghĩ:
-Vị sư thầy này..., là đang muốn giúp Nguyệt Như thoát khỏi nguy hiểm? Một Mộc Bản, một vị tiền bối bảo vệ lại thêm một đại sư chú ý, ai dám động đến chứ? Còn ta..., không biết những kẻ nào sẽ động lòng đây?!
Lão tiền bối gằn giọng: “Được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Cơ duyên đã hết, các ngươi mau về đi!”
Mọi người cúi đầu hành lễ, chào tạm biệt ông ta.
Ở ngoài cổng đình, hắn đã cảm nhận được dã tâm của kẻ khác, nhưng lại tỏ ra rất thích thú nói:
“Tuy không biết các ngươi muốn gì! Nhưng nếu muốn lấy ba chữ mệnh lộ của ta thì cứ đến, sẵn sàng tiếp đón!!”
Đám người khựng bước chân, nghi hoặc nhìn hắn, ai cũng có dã tâm và suy nghĩ riêng. Không khí khi ấy trở nên căng thẳng, ngột ngạt một cách mơ hồ đến đáng sợ. Hai nữ tử đi sau hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo mà sởn gai ốc sau gáy, khi nhìn vào ánh mắt lúc nào cũng u tối ấy ai dám nghĩ hắn nói đùa?
Hai lão đầu thầm truyền âm:
“Lão Lý, chúng ta có nên tham gia vào không?”
“Không cần, nếu hắn không thể vượt qua thì không có tư cách giữ lại ba chữ mệnh lộ.”
“Vậy được, lát nữa chúng ta quan sát. Nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay!”
“Vậy được!”
Hai lão đầu liền bay vụt đi!
Lê gia chủ cũng hiểu ý hắn, ông thầm truyền âm cho vợ để bà quyết định. Bà nhíu mày, nhắm nghiền mắt suy nghĩ một hồi rồi truyền âm cho con gái:
“Ý Nhu, mau về nhà ngay cho ta!”
Nàng ta khó hiểu, truyền âm lại:
“Mẫu thân. Nhưng huynh ấy đang bị kẻ khác…”
Chưa nói hết câu nhưng Huyền Liễu đã mắng nàng một tiếng lớn, từ xa ánh mắt vẫn đang trợn lên:
“Im ngay! Không đến lượt con quyết định, hôm nay nói một là một, hai là hai, không được cãi!!!”
Nàng bị mẫu thân mắng đến thót tim, sững người lại nhìn về phía bà. Huyền Liễu nhắm nghiền mắt lại, dường như không có một chút nhân nhượng.
Nàng thấy vậy, vẻ mặt buồn bã hẳn đi, chỉ còn nước nghe lời. Nàng kéo áo hắn từ phía sau, mắt rơm rớm lệ buồn bã nói:
“Dương ca, huynh ở lại cẩn thận. Muội đi về trước!”
Hắn nhìn vậy, cũng chỉ khẽ gật đầu.
Ý Nhu bước đến gần cha mẹ, Lê gia chủ thoáng chốc niệm chú rồi bay vụt đi. Điều này khiến ông thầm nhớ lại:
“Cát Hưng sư huynh, huynh có thể bảo vệ con trai ta không? Cầu xin huynh đấy! Làm ơn…” Lời của mẫu thân Hạo Dương năm đó.
Ông nhớ lại mà lòng cũng thầm buồn.
Lão Hóa cũng đã rời đi cùng cháu trai từ lâu. Nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc cũng đã bị lão Bốn kéo giật người đi về, hơn ai hết ông ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này.
Mấy lão đầu đều đã đi khuất.
Hắn nhìn sang Như Nguyệt, nói nhẹ:
“Trần đại tiểu thư, ở đây không còn việc gì cho tiểu thư nữa. Mời tiểu thư về!”
Nàng ta ôm thanh kiếm trước ngực bước đi trước, miệng còn “hứ!” một tiếng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ dù sao ít nhiều cũng quen biết:
-Vậy Trần huynh tự lo liệu nhé!! Ta không can dự…
Đại hoàng tử Hồ Quang Liêm mỉm cười hiểm ác, y bước đến chúc mừng hắn:
“Trần huynh, chúc mừng huynh có được ba chữ mệnh lộ. Sau này ắt sẽ khởi sắc, một bước hóa rồng hóa phượng! Hồ mỗ bây giờ có việc bận, xin phép cáo lui!”
Hắn chỉ đáp lại một câu ngắn, ánh mắt quay sang nhìn tên họ Mạc kia đầy sát ý:
“Không tiễn!”
Quang Liêm đi xa rồi mới lộ ra nụ cười nham hiểm, lòng thầm đắc ý:
-Mạc Mộc Đăng, chẳng phải cái gì ngươi cũng muốn có sao? Ra tay với kẻ này đi, ta sẽ làm ngư ông đắc lợi... Cũng buồn haizz..., thật là tiến thoái lưỡng nan mà!
Mạc Mộc Đăng cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Hạo Dương. Hai kẻ trừng mắt nhìn nhau, tỏ rõ sát khí. Hắn chẳng biết từ bao giờ mà tay đã siết chặt lại, miệng cắn răng nghiến chặt, trong tâm trí suy nghĩ rất nhiều..., chính hắn cũng đang có phần do dự mà nhớ lại…
Khi ở phủ Tể tướng.
Cha hắn nằm trên giường hấp hối, che khuất bởi những tấm lụa mỏng, bên trong là mấy nữ nhân ngày đêm hầu hạ. Riêng về chuyện này, cha hắn rất sung sức.
Trước khi lên đường đến đây, ông ta đã nói rõ:
“Đăng nhi, lần này con không được tay không trở về. Một là Tứ Diệt Kiếm hoặc hai là nhánh rễ đa! Nếu không có thì đừng trở về nữa! Con không xứng làm con trai ta!”
Hắn khi ấy phẫn nộ vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo…
Điều đó làm hắn đau đầu vô cùng, một người làm cha bị dục vọng biến thành một người hoàn toàn khác, luôn bị những thứ cá nhân làm ảnh hưởng... Nếu không phải vậy, thì thiên hạ Đại Ngu này từ lâu đã là của họ Mạc.
Hắn sực tỉnh.
Quay người rời đi, ánh mắt sắc lạnh ngập tràn dục vọng.
Hạo Dương thấy kẻ này rời đi, cũng biết rằng chuyện sẽ không dừng lại ở đây nhưng cũng chỉ mỉm cười.
Tự thân hắn sẽ đến nơi rộng rãi…