Bất vấn đạo: Truy

Hắn nằm trên giường mà không thể ngủ được. Sau khi chia tay nàng, trong lòng hắn bồn chồn, không thể nào yên giấc, dường như trong thâm tâm vẫn nhớ đến người con gái ấy. Nhưng đó chỉ là thoáng qua, cái cảm xúc lạ kỳ mà nàng đã mang đến cho hắn.

…Mãi sau đó hắn mới chợp mắt được…

Đêm ấy, hơi lạnh lẽo trong hắn tỏa ra không ngừng, lan đến khắp cơ thể. Khuôn mặt hắn tái nhợt, bờ môi thâm lại vì lạnh giá, trên từng sợi tóc đã cứng đờ.

Hạo Dương toàn thân run rẩy, miệng không ngừng rên rỉ lẩm bẩm: “Rét…, rét… lạnh… lạnh quá…!”

Hơi lạnh tỏa ra khắp gian nhà hệt như sương mù sáng sớm ban thu, tạo cảm giác mờ ảo vô cùng. Lão Hủ nhận ra điềm chẳng lành, vội vã đi vào tiềm thức gọi hắn dậy. Giọng nói rất gấp gáp, luống cuống và đặc biệt lo lắng:

“Hạo Dương! Mau tỉnh lại ngay, nếu không ngươi sẽ chết bây giờ!!! Hạo Dương!!!”

Hắn choàng mở mắt ngay tức khắc, nhìn thấy hơi lạnh trong cơ thể tỏa ra nồng đậm thế này thì bật dậy ngay. Hắn đi vào gian buồng, ngồi xuống như khi ngồi thiền.

Đầu ngón tay hắn lúc này buốt đến mức không thể cảm nhận nổi, móng tay bên trong như bị lớp băng hóa đá lại. Hắn ngay lập tức điều chỉnh lại dòng khí trong nội tức.

Lão Hủ lúc ấy bay ra nói:

“Đây là hậu quả sau cuộc chiến sống còn của ngươi đó! Hơi lạnh trở nên hỗn loạn trong nội tức, luôn âm thầm phản phệ từ trước. Hôm nay mới chính là lúc nó bộc phát. Nếu khi nãy lão hủ gọi ngươi muộn một chút thì muôn kiếp không thể cứu vãn!!!”

Hạo Dương bây giờ không còn thời gian để nghe câu nói ấy nữa, trong tâm trí dồn toàn lực vào để kìm nén hơi lạnh trong cơ thể. Hơi lạnh trên thân hắn bây giờ chảy xuống như thác nước, mặt đất chìm trong hơi lạnh hệt như mặt hồ nước trắng mơ hồ.

Lão Hủ nhắc lớn:

“Hạo Dương, mau dùng lại cách lần trước lão hủ dạy ngươi!!!”

Hạo Dương dẫn dương khí mạnh mẽ trong cơ thể với khí hỏa trong ngũ hành sinh mệnh của bản thân lại, tập trung áp chế hơi lạnh đang âm thầm phản phệ trong cơ thể.

Bên trong nội tức.

Một bên là kiếm khí vẫn đang rất yên ả, một bên còn lại là hơi lạnh không ngừng bộc phát. Luồng khí mờ ảo này như hóa thành ngàn vạn mũi kim đâm ngược lại hắn.

Hạo Dương nghiến răng, tay siết chặt lại như bóp nghẹt không khí trong đó. Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, chớp nháy liên tục, gân xanh hai bên thái dương nổi rõ, mồ hôi từ tóc chảy xuống. Hắn đang cố gồng cơ thể để chống lại lần phản phệ này, tiếng đau đớn réo lên ngắt quãng.

Phải một lúc sau, hắn ngả người về đằng sau thở dốc, một tay chống đỡ cơ thể, ánh mắt liếc nhìn lên trần nhà. Hơi lạnh đã tan đi, xung quanh căn phòng lại ẩm ướt như trời miền Bắc khi nồm.

Phải điều hòa nhịp thở mấy lần, hắn mới có thể chầm chậm nói chuyện được:

“Lão Hủ, lần này phản phệ mạnh quá. Ta thật sự mệt mỏi!!!”

Lão Hủ gằn giọng:

““Mệt mỏi thôi ư?! Lần sau mà phản phệ là ngươi sẽ chết đó, không chỉ là đau đớn cùng với mệt mỏi thôi đâu!!!””

Nghe đến đây, hắn bỗng cười nhạt:

“Chết?! Chết thật ư?! Hờ… (tiếng thở)”

Lão Hủ cũng đến bất lực với tính cách của tên này. Ông nhẹ giọng lại:

“Nếu bây giờ ngươi còn không tìm linh thảo mang tính cực hỏa thì sẽ chết thật đấy!!!”

Hắn cười nhạt:

“Vậy bây giờ ta biết tìm linh thảo mang tính cực hỏa ở đâu được?!... Khi khắp mấy miền động thiên này đều là tuyết trắng, mà không có tuyết thì cũng là trời se lạnh?!!”

Lão Hủ cười nhếch môi nhìn bộ dạng của tên này:

“Dân gian có câu: “Bất tri tất vấn, bất năng tất học” (Không biết thì phải hỏi, không giỏi thì phải học). Vậy ngươi không biết tìm ai để hỏi sao?!”

Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi im lặng.

Sáng hôm sau.

Hắn thức dậy từ sớm, mà cũng do đêm hôm qua hắn chẳng ngủ một chút nên hôm nay mới dậy sớm đến vậy.

Từ lúc mặt trời mới hửng lên sau ngọn núi phía đông, cho đến khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi mặt đất thì hắn đã rảo bước chân men theo con sông gần nhà đến miếu thờ dưới gốc cây đa.

Hắn không có ý định làm phiền, nhưng kỳ lạ thay là cả hai lão đầu đã đứng đây đợi hắn từ sớm. Họ dùng chổi xương quét đi từng chút, từng chiếc lá một lượt.

Sau đó, họ đã có sẵn bàn đá, trên bàn đá bày sẵn một ấm trà bốc khói nghi ngút như vừa mới pha. Đây rõ ràng là đang chuẩn bị đón khách.

Hắn không hiểu định lùi lại, bước chân vừa quay về thì Lục lão đầu đã truyền âm đến: “Tiểu tử, lão phu hôm nay biết ngươi sẽ đến nên pha sẵn trà.”

Hắn sững bước chân, sau đó quay lại rồi tiếp tục bước đến.

Cả hai lão đầu này vẫn tiếp tục quét như quên đi sự hiện diện của hắn. Hắn cũng biết lễ nghĩa nên chỉ dám đứng nhìn, rồi chờ đợi mà không dám ngồi vào ghế trước.

Một đống lá đa vàng đã được quét gọn, thu lại ở sau gốc cây. Bấy giờ lão Lục mới đứng thẳng người lên, cây chổi trong tay ông tan biến vào hư không.

Ông quay đầu nhìn hắn, hiền hậu nói:

“Khách đến chơi thì tự nhiên ngồi đi, sao phải cần chủ nhà cho phép thế?!”

Hạo Dương nghe câu này đã thấy không đúng lẽ, hắn phản bác lại:

“Khách đến, mà chủ nhà không muốn tiếp thì kẻ mặt dày nào lại dám ngồi?! Trừ phi chính trong suy nghĩ của kẻ này đã không có điều tốt.”

Lão Lý xua tay:

“Được rồi, được rồi! Nói nhiều quá, mau ngồi xuống đi!!!”

Hắn theo hai vị lão đầu này mà ngồi xuống. Như mọi ngày, người pha trà luôn là Lục lão đầu, nhưng nay lại khác, họ đổi lại vị trí cho nhau. Hắn tuy nhận ra nhưng vẫn không hiểu nổi hàm ý trong hành động lần này. Chỉ nhẹ nói:

“Rốt cuộc là ta có gì sai sót, mong hai vị tiền bối chỉ giáo?!”

Lão Lý đưa chén trà nóng hổi đến trước mặt hắn, ông nói:

“Uống trà đi!!!”

Giọng nói còn chậm hơn Lục lão đầu rất nhiều, nhưng vẫn đủ cho hắn cảm thấy ý nghĩa không hề nhẹ. Hắn đón lấy chén trà rồi một hơi uống cạn nó, chỉ có điều là hương vị không còn được ngon như mọi lần.

Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, trong suy nghĩ đã có sẵn câu hỏi, nhưng Lục lão lại cất tiếng nói trước:

“Hạo Dương, ngươi hãy nói những suy nghĩ của bản thân từ lúc đến đây?!”

Hắn nhướng mày nhìn hai vị lão đầu một hồi, rồi chắp tay cung kính nói:

“Ta cảm thấy kỳ lạ… Hôm nay, Lý tiền bối lại thay thế vị trí pha trà của Lục tiền bối. Đó là điều ta cảm thấy kỳ lạ, khi mọi thứ đảo chiều.”

Lão Lục cười khà:

“Có thế thôi, đã làm ngươi cảm thấy xa lạ rồi à?”

“Có nhiều chuyện, khi ta đã quen thì khi nó không xảy ra như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên. Việc đổi chỗ của hai tiền bối cũng như vậy!!!”

“Vậy ý ngươi, chuyện chúng ta đổi chỗ là không được tự nhiên?!”

Hắn mạnh dạn gật đầu, ánh mắt rất kiên định.

Lục lão đầu cất đi nụ cười xa lạ với ông, vẻ mặt trở lại nghiêm trang như mọi ngày. Giọng ông trầm mặc cất lên:

“Người ta có từ “nghịch đảo”, rõ ràng nghĩa của hai từ này là hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong một vài hoàn cảnh chúng lại có nghĩa giống nhau, ngay cả khi ngươi đảo chúng lại.”

Hắn rõ ràng không hiểu thâm ý này, ánh mắt đầy vẻ mơ hồ, miệng lẩm bẩm lại hai chữ “nghịch đảo”, “đảo nghịch” rồi thầm tự nhủ:

-Thâm ý hai từ này là gì kia chứ?! Nghĩa ngoài ai cũng có thể thấy rõ, còn nghĩa theo chiều sâu thì sao?

Lão Lục liếc nhìn lão Lý như ra hiệu một điều gì đó. Lý lão đầu thầm hiểu, ông nói:

“Tiểu tử, để lão phu kể cho ngươi về một câu chuyện…”

Hắn lặng lẽ gật đầu.

“Có một đạo sĩ nói gặp một thiếu niên đi cầu đạo, tâm niệm hai chữ “nghịch đảo” - “đảo nghịch”. Ông ta liếc nhìn hắn một hồi sau lại nói:

Nghịch đảo số phận nắm giữ trí tâm.

Đảo nghịch lộ trình siết chặt tương lai.

Nghịch đảo và đảo nghịch... hai từ tưởng chừng giống nhau mà lại ẩn chứa đạo lý thiên địa vô cùng sâu sắc.

"Nghịch đảo" chính là quy luật của trời đất, như Âm Dương tương sinh tương khắc, như bốn mùa tuần hoàn. Đó là sự chuyển hóa tất yếu theo quy luật tự nhiên, không mang theo tình cảm hay ý chí của người đời. Ví như trong thuật số, nghịch đảo của một con số vẫn mang theo bản chất nguyên thủy của nó.

"Đảo nghịch" lại là hành vi của người đời, là sự phản kháng trật tự thường tình. Nó mang theo ý chí và cảm xúc của kẻ hành động, có thể là thiện, có thể là ác. Như người tu luyện đảo nghịch thiên mệnh để cầu trường sinh, như kẻ tiểu nhân đảo nghịch luân thường để mưu lợi riêng.

Rồi lão đạo sĩ lại thở dài:

Người đời nay thường lẫn lộn hai khái niệm này. Song nếu hiểu được sự khác biệt giữa quy luật tự nhiên và ý chí con người, ắt sẽ thấu được đạo lý thâm sâu trong đó.

Con có hiểu được không, tiểu tử?!

Và ông ta đã nói y nguyên như vậy. Hạo Dương, ngươi hiểu được gì từ câu chuyện mà ta vừa kể?!”

Hắn nghe hết câu chuyện mà lão Lý kể, không bỏ sót dù chỉ một chữ. Tâm trí như ngộ ra nhiều điều, ánh mắt cũng không còn vẻ mơ hồ, chỉ là trong tâm trí như đang tự nhủ điều gì đó.

Nghe lão Lý hỏi, hắn trả lời theo suy nghĩ trong lòng:

“Hai vị tiền bối muốn nhắc nhở ta một điều rằng: ““Đảo nghịch” lại số phận của bản thân cũng là khí phách nam nhi đáng được khen, nhưng “nghịch đảo” quy luật trời đất chính là bất luật, vô đạo!!”. Có đúng không?!”

Lúc ấy, chính hắn cũng mơ hồ khi tự hỏi bản thân rằng:

-Hai lão đầu này đã nhắc đến ta, rốt cuộc là muốn ngăn ta làm chuyện gì kia chứ?!

Hai lão đầu tán đồng suy nghĩ của hắn qua ánh mắt, dường như họ còn muốn nhắc đến chuyện gì đó nữa…

(Nếu có điều gì muốn góp ý, mong bạn hãy để lại trong phần bình luận! Vừa hay lại giúp truyện tăng tương tác ạ!)