Chapter 31: Trốn thoát đến Thư Viện

Sơn Nam cứ băn khoăn suy nghĩ mãi. 

Nếu bây giờ cậu dùng Urgo để che vết cắn đi, thì không khác gì khẳng định cho cả trường Harmony biết nó đúng là dấu hôn. 

Nhưng nếu cứ để nguyên cái cổ có vết đỏ bầm như vậy, thì đám học sinh trong trường lại có dịp đồn đoán xem ai là thủ phạm - của thứ mà họ cho là dấu hôn. 

Cuối cùng, Sơn Nam quyết định cứ mang nguyên cái cổ trần trụi như vậy đến trường học. Ai nghĩ gì cũng mặc kệ họ. Dù sao tiếng tăm của Sơn Nam tại trường Harmony cũng không có tốt đẹp gì lắm. Cậu vốn chẳng có gì để mất. 

Quả nhiên, khi Sơn Nam xuất hiện tại căng tin vào giờ ăn, cậu lại phải chịu đựng ánh nhìn săm soi của đám học sinh trường Harmony. Bọn họ chẳng thèm che giấu sự tò mò về cái dấu đỏ trên cái cổ của Sơn Nam chút nào.

Có vẻ Dũng Thám Tử lại đi lây lan tin đồn theo một cách nào đó mà Sơn Nam không biết. Sơn Nam chỉ chắc chắn một điều là: Dũng Thám Tử không còn dám lợi dụng trang báo điện tử của trường Harmony để đăng bài linh tinh nữa. 

Cũng may sự kiện ‘Chăm sóc các bạn gái nhân dịp ngày Phụ nữ Việt Nam’ vẫn đang là tâm điểm. Mọi người đang bận rộn chăm sóc và tán tỉnh nhau nên Sơn Nam không phải nghe lời xì xào đàm tiếu nào cả. 

Dần dà, vết cắn của Hồ Thu để lại trên cổ của Sơn Nam đã nhạt màu. Giờ nó chỉ còn là một vệt hồng nhạt mờ mờ, mà phải tinh mắt lắm mới nhìn thấy. 

Khi Sơn Nam chạm tay vào vết cắn, cậu cảm nhận được nó lồi lên theo một hình dạng nào đó mà cậu vẫn không hình dung ra nổi. 

Và thi thoảng, ở nơi vết cắn vẫn còn nhói lên đau điếng, nhất là khi Sơn Nam đi qua những nơi đông người như căng tin.

Thôi thì dù sao ban ngày tuy thế nhưng vẫn còn ổn hơn ban đêm. Sơn Nam tự nhủ như vậy. 

Bởi những cơn ác mộng của Sơn Nam ngày càng tệ hại dần. 

Đến mức Sơn Nam sợ hãi việc phải đi ngủ. Nên tối nào cậu cũng cặm cụi làm hoa giấy cho đến khi mệt rũ và ngủ gật luôn.

Hết ngày thứ Tư, Sơn Nam đã làm được 50% số hoa giấy. Cậu chụp ảnh đám hoa và gửi vào nhóm Telegram của con trai lớp 11D rồi nhận được một đống icon thả tim và like. 

Nhật Vương cũng đã đủ khoẻ để góp 1 icon tim cho ảnh Sơn Nam gửi. 

Giờ nghỉ trưa hôm thứ Năm, lớp trưởng Vũ Quang Đức và bí thư Trần Văn Dư lại trực tiếp tặng cho Sơn Nam một cơn mưa khen ngợi nữa.

“Tôi đoán ông cũng biết vẽ đúng không, Sơn Nam?”

Quang Đức phỏng đoán. 

“Cũng chút chút!”

“Những gã hay trả lời kiểu ‘cũng chút chút’ thì bao giờ ‘cũng rất đỉnh’ đấy.”

“À, trước đây tôi cũng thích vẽ lắm nhưng ba mẹ muốn hướng tôi làm lập trình viên. Làm hoạ sĩ vốn nghèo mà bây giờ nghề đó đang bị thay thế dần bởi AI hết rồi còn đâu.”

Sơn Nam đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lớp. Cậu muốn giấu đi nỗi buồn của mình trước Quang Đức và Văn Dư.

“Phí nhỉ! Nhưng ông vẫn có thể tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật được mà.”

“Ồ, trường mình có cả câu lạc bộ Mỹ Thuật à?”

“Có cả câu lạc bộ Âm Nhạc nữa đấy.”

Văn Dư gật đầu xác nhận thông tin của Quang Đức. 

Mắt Quang Đức tự dưng mở to hơn, cậu ấy vừa nhớ ra một thông tin quan trọng.

“Nhắc đến câu lạc bộ Âm nhạc thì tôi chợt nhớ ra tiết mục văn nghệ đã đăng ký cho Nhật Vương… Ông có biết Nhật Vương ốm đau như nào không? Bao giờ nó đi học lại nhỉ?”

“Nó bị sốt xuất huyết. Tôi cũng không rõ bao giờ nó ra viện đâu”

Sơn Nam liến thoắng. Dạo này cậu nói dối trơn tru như Cuội rồi. 

Quang Đức thở dài trước thông tin ấy:

“Sợ nhỉ. Dịch sốt xuất huyết bùng lên ở thị trấn Nhân Hòa suốt từ tháng 8 mà đến giờ là tháng 10 vẫn chưa kết thúc.”

Và Quang Đức đột ngột nói với giọng thì thầm. Sơn Nam và Văn Dư phải ghé tai sát lại gần Quang Đức hơn.

“Tôi nghe được là đã có gần một chục ca tử vong trong thị trấn mình đó. Hình như đây là biến chủng virus mới, chưa có vaccine phòng ngừa nó đâu.”

Sau đó, Quang Đức bỗng ôm đầu thảng thốt: 

“Ôi thế tiết mục văn nghệ của Nhật Vương phải làm sao đây. Ông diễn bù cho nó nhé, Sơn Nam.”

“Èo, múa cột ấy hở? Khônggg!”

Sơn Nam nhăn mặt từ chối. Cậu phải cố hết sức mới xua đi được hình ảnh bản thân nhảy nhót, uốn éo quanh cây cột trong tâm trí. 

“À, hôm đó tôi nói đùa thôi. Đám con trai - phải cao ít nhất 1m75 - được chọn lựa từ nhiều lớp, sẽ tham gia biểu diễn 1 tiết mục nhảy cover theo bài hát ‘Kiss you, Bite you’ của nhóm nhạc Crimson Veil.”

“Crimson Veil… Nhóm nào nghe lạ hoắc vậy? K-Pop hay J-Pop?

“Không, Sơn Nam. Họ là nhóm nhạc V-Pop đó nha. Họ mới nổi từ mùa hè năm nay qua gameshow âm nhạc ‘Anh Trai Wanna Bite’. Đám con gái trường mình đang phát cuồng vì họ.”

“Tôi cũng chưa nghe đến tên gameshow này bao giờ…”

Thấy mặt Sơn Nam ngẩn ra, Quang Đức mới giải thích thêm:

“Gameshow ‘Anh Trai Wanna Bite’ cũng theo format của ‘Anh trai Say Hi’ với ‘Anh trai vượt ngàn chông gai’. Nhưng gameshow này có mục tiêu là dành cho lứa khán giả nữ từ 14 đến 19 tuổi thôi.”

“Tôi cũng chưa bao giờ xem mấy cái Gameshow mà ông vừa nói tới.”

“Tôi cảm thấy quan ngại về kiến thức xã hội của ông đấy, Sơn Nam!”

Quang Đức và Văn Dư cùng cười phá lên.

Sơn Nam cũng cười hùa theo. Nhưng cậu bỗng nhăn mặt vì vết cắn trên cổ tự nhiên đau buốt nhói. 

Và không hiểu sao, Sơn Nam cảm thấy dường như có một sự nguy hiểm nào đó đang tìm đến với cậu. 

Tim Sơn Nam bắt đầu đập nhanh dần. 

(Chạy ngay đi. Trốn nhanh đi.)

Lý trí cứ thôi thúc Sơn Nam phải chạy trốn. Liền sau đó, thân thể Sơn Nam tự động đáp ứng lời kêu gọi của lý trí.

Sơn Nam rời khỏi cái ghế đang ngồi. Cậu cúi người thấp xuống, gần như bò xuống sàn lớp học. 

Hành động bất thường của Sơn Nam làm Quang Đức bất ngờ. Quang Đức toang mở miệng hỏi Sơn Nam, thì Văn Dư huých nhẹ Quang Đức một cái. 

Theo ánh nhìn của Văn Dư, Quang Đức cũng nhìn ra phía cửa lớp. 

Từ cửa lớp 11D, hội Femme Fatale lại xuất hiện.

Những nam sinh lớp 11D còn lại trong lớp lúc này đều choáng ngợp đến ngây ngốc trước khí chất toả ra từ bọn họ.

Đầu ngẩng cao kiêu hãnh, mũi động đậy gần như rất nhẹ nhàng, ba cô ả Kim Ngọc, An Nhi và Yên Nhi uyển chuyển tiến lại cái bàn mà Quang Đức và Văn Dư đang ngồi. 

Quang Đức lia mắt sang Văn Dư. Hai thằng ùa ra chặn đường hội Femme Fatale.

Thấy vậy, đám nam sinh 11D cũng tò mò đứng vây xung quanh cả đám. Chẳng mấy khi các chàng trai 11D được đứng gần ba nữ thần xinh đẹp như vậy.

“Uồi. Các ‘Công chúa’ hôm nay đi đâu thế này?”

“Sơn Nam đâu?”

Kim Ngọc hỏi cộc lốc.

“Cậu ấy đi ăn trưa rồi, Văn Dư nhỉ?”

Văn Dư - vẫn không nói gì - chỉ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc hùa theo lời nói dối của Quang Đức.

“Hừm, chẳng bao giờ có thể tin tưởng được vào lũ đàn ông các cậu.”

Kim Ngọc hằn học. Cô ả ngó nghiêng và cái mũi thì khịt khịt đánh hơi như thể thú săn mồi.

“Các cậu vào tìm chỉ tổ mất thời gian thôi.”

Quang Đức cùng Văn Dư vẫn kiên quyết không chịu đứng lui qua một bên.

“Tránh ra mau!”

An Nhi và Yên Nhi đồng thanh lên tiếng. 

Trong khi đó, Sơn Nam tranh thủ bò thật nhanh qua các dãy bàn học. Cậu đang tiến dần về phía cửa ra vào thứ hai của lớp 11D.

Do đã biết rõ hội Femme Fatale là thứ gì, Sơn Nam chẳng muốn đụng độ bọn họ chút nào. Nhất là khi Hồ Thu lẫn Nhật Vương không có ở đây.

Hội Femme Fatale gạt hai thằng Quang Đức và Văn Dư sang một bên. Đám con trai hiếu kỳ của lớp 11D cũng nhanh chóng giải tán. Khi hội Femme Fatale tiếp cận được bàn của Sơn Nam cũng là lúc Sơn Nam thoát thân an toàn ra khỏi lớp 11D.

Sơn Nam không dám ghé vào căng tin ngay. Cậu cứ cảm thấy vết cắn trên cổ cứ nhói đau khi đến gần những nơi đông người như nơi đó. Có lẽ tối nay Sơn Nam phải gọi điện cho Hồ Thu hỏi về vụ vết cắn này mới được. 

Sơn Nam đi lang thang theo phản ứng cơ thể: Tránh xa những nơi mà vết cắn nhói lên. Cuối cùng, Sơn Nam lạc bước đến trước một cánh cửa có biển đề là :

Thư viện 

Đây là nơi duy nhất mà cơ thể Sơn Nam cảm thấy bình thường - cứ như vết cắn chưa từng xuất hiện trên cổ.