Chapter 12

Mẹ tôi yêu bố tôi

Đó là một điều tốt

Mẹ tôi là một người chung thủy

Mẹ tôi chỉ yêu bố tôi

Tôi nghe bố nói rằng mẹ tôi không thể yêu chính bản thân mình trong quá khứ

Về việc bố tôi đã cứu mẹ tôi như thế nào trong những ngày kinh khủng nhất

Mỗi khi câu chuyện về tình yêu của họ nổi lên, mẹ tôi đều cười ngượng ngịu, tôi có thể thấy hai má của bà ửng đỏ.

Những nụ cười tươi tắn đó luôn cho tôi biết bà yêu bố tôi đến thế nào

Một tình yêu nồng thắm 

Tôi cũng cười cùng họ

Bố tôi vui

Mẹ tôi cười

Tôi cũng làm theo

Làm sao mà tôi không cười được ?

Nhìn bố tôi và mẹ tôi đều hạnh phúc, khiên tôi bất giác mà vui theo

Tôi có một khuôn mặt giống mẹ

Tôi tự hào về điều đó, mặc kệ sự trêu đùa của bạn bè

Sao tôi có thể không tự hào về mẹ tôi được, bà là người mà tôi yêu thương nhất

Nên tôi thấy rất vui, mỗi khi có người bảo tôi giống mẹ

Rồi khi bố tôi ở trên giường bệnh

Bố tôi cười

Mẹ tôi... cười

Tôi cũng cười

Bà luôn là người chăm sóc tận tình nhất cho bố tôi khi ông sắp qua đời 

Hi vọng, tuyệt vọng cùng sự tận tâm

Nhìn thấy những cảm xúc đó của mẹ, tôi lại càng thấy quý trọng bà ấy hơn... mà không nhận ra những dấu hiệu đầu tiên

Bà luôn bỏ tôi ở nhà để đi chăm sóc bố

Gần như là 24/7

Tôi lúc đó... đã nghĩ rằng nếu mình không giúp được gì thì ít nhất cũng không nên là một gánh nặng, nên đã tự mình chăm sóc căn nhà và bản thân

Tôi yêu mẹ tôi và bố tôi

Là một đứa trẻ, đó là thứ duy nhất tôi làm được lúc đó

'Hãy ở chăm sóc mẹ... thay cha'

'Mẹ con yêu con nhiều, và ta chắc con cũng vậy mà'

Tôi nắm chặt tay cha tôi, ông nói với tôi một cách nặng nhọc

Cha tôi yêu tôi và mẹ tôi rất nhiều

Ngay cả đến khoảnh khắc cuối cùng, đôi mắt đó vẫn chỉ hướng về chúng tôi

Mẹ tôi cũng vậy

Mẹ tôi yêu cha tôi

-Chát !

Mẹ tôi là một người chung thủy

-Bốp !

Bà chỉ yêu cha tôi trong suốt cuộc đời bà

-Rầm !

Và bà chỉ yêu cha tôi mà thôi

"Sao mày lại giống tao đến vậy hả !?"

Tôi yêu mẹ tôi

Tôi tự hào về bà

Nhưng mẹ tôi lại không thể yêu chính mình

Mẹ tôi yêu bố tôi say đắm, đó là thứ đã giúp bà sống đến giờ

Mẹ tôi ghét chính bản thân mình 

"Mẹ..."

-Chát !

"Câm mồm !"

Và tôi có một vẻ ngoài giống bà

Nên việc tôi xuất hiện trước mặt bà sau cái chết của bố tôi chỉ khiến mọi việc tệ hơn 

Tôi... Yêu mẹ mình

Tôi... cần phải chăm sóc bà ấy ...

Bà ấy ghét chính mình... nhưng tôi không thể ghét bà được

Tôi không dám đi học, vì mẹ tôi luôn tự hại bản thân mình lúc đó

Tôi cũng không thể báo cảnh sát, nếu họ cho mẹ tôi vào nhà thương điên, bà sẽ mất đi hoàn toàn lý chí của mình mất

Vậy nên tôi chỉ có thể ở nhà ...

'Bố con lẽ ra không nên yêu mẹ...'

-Bốp ! 

Cây gậy bóng cháy đã móp một lần nữa tiếp xúc với cơ thể tôi 

'M... Mày nói cái đ*o gì ?'

Tôi không nghĩ vậy

Nhưng... nếu bà cảm thấy hận tôi, ít nhất bà sẽ không tự hủy hoại chính mình nữa ...

Mỉa mai thay, cái khuôn mặt mà tôi tự hào là giống với mẹ luôn kaf mục tiêu đầu tiên của những thứ đồ mà mẹ tôi tìm được trong nhà

Tôi không thể ngủ được

Vì mẹ tôi sẽ giết tôi nếu tôi ngủ trong căn nhà đó

Tôi chỉ có thể cho mẹ tôi đánh đến khi kiệt sức, rồi ngủ ở một xó xỉnh nào đó mà tôi tìm được ở bên ngoài

Mẹ tôi yêu bố tôi

... Tôi ước mẹ tôi yêu cả tôi nữa

'Hức...'

Nhiều khi những giọt nước mắt lại lăn dài trên má một cách vô thức

Cơ thể tôi đau

Nó nhức kinh khủng

Những vết thâm tím đã chuyển sang đen

Có lẽ đây là một phép màu lớn khi tôi không gãy cái xương nào 

Ngồi trên băng ghế dài ở công viên, nơi trời đã đen kịt, không có lấy một ánh sao hạ xuống, tôi cứ thẫn thờ ở đó....

..., chờ cho một ngày mới bắt đầu

Một vòng lặp vô hạn mà tôi còn chẳng biết tại sao tôi lại ở trong đó

Có lẽ cũng vì suy nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi đã không chú ý tới một Hera đang đứng ngay gần đó

*

'...'

Hera - người đã trở lại không gian tiềm thức - có thể bất giác biết được thứ mình đang chúng kiến là một phần của Buyer

Cô nhìn thấy một 'mình', hay đúng hơn là Buyer, phải trải qua từng ngày, từng ngày

Cô không hiểu đây là đâu

Cô không biết những thứ xung quanh mình là thứ gì

Nơi này quá kỳ lạ đối với cô

Nhưng cô cũng không quan tâm

'Dừng lại'

Cô đưa tay ra, muốn đỡ lấy đòn đánh của người phụ nữ đang hướng tới Buyer

Nhưng nó đi xuyên qua cô

Những chiếc roi da, rồi đến chảo, dao, những cây gậy, bất cứ thứ gì người phụ nữ đó nắm được, tất cả đều hướng tới Buyer

'Dừng lại...'

Những giọt máu, pha lẫn cả nước mắt chảy đầy trên mặt Buyer

Một cơ thể bị tàn phá, cùng một khuôn mặt biến dạng

'DỪNG ! LẠI!!!!!'

Khuôn mặt máu me của Buyer - thứ đã đủ để khiến cô phát hoảng - giờ lại đang làm cô nhơ lại về cái xác của mẹ mình

Cô hét lên theo bản năng, đi theo đó là sự tan vỡ của khung cảnh xung quanh 

Tất cả những gì còn lại là Buyer, vẫn phát ra tiếng khóc nhỏ.

'... Buyer...'

Cô không biết tại sao đột nhiên cô lại có thể nhìn thấy ký ức Buyer

Cô cũng chẳng biết nữa 

Hera nhẹ nhàng ngồi xuống, ôm ấy Buyer vào lòng 

Buyer đã trở thành chỗ giựa lớn nhất cho Hera

Hera cũng muốn vậy

Cô sẽ trở thành một người Buyer có thể tin tưởng, là một bờ vai cho Buyer nghỉ ngơi mỗi khi cô cần

Thế giới này... và cả nơi cô nhìn thấy trong ký ức của Buyer, có lẽ là quá sức với mỗi người

Vậy nên... họ sẽ cùng nhau vượt qua chúng

Dù sao thì Hera và Buyer cũng là gia đình mà

-----

Author :

Nếu các bác để ý thì tôi đã xóa đi gần một nửa chap 11 để đảm bảo cốt truyện, tôi mong các bác cũng xóa nửa đấy khỏi ký ức của mình luôn đi nhé =)))