Một tuần sau đó, nhờ liệu trình thuốc bôi và thuốc uống mà Hồng Kỳ gửi đến, cùng với nhịp tĩnh dưỡng chậm rãi tại nhà, cơ thể bầm dập của Sa Sa cũng dần dần hồi phục. Những vết tím bầm đã nhạt màu, cảm giác ê ẩm dai dẳng nơi đầu gối và vùng bụng cũng bớt quấy rầy. Cô dành toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi, và làm việc từ xa. Từng ngày chầm chậm trôi qua trong đơn độc và yên ổn.
Mỗi sáng, Sa Sa đều đặn pha cho mình một tách cà phê nóng, để mùi hương ấm áp len vào từng ngóc ngách trong căn nhà tĩnh lặng, rồi bắt đầu một ngày bận rộn. Buổi sáng, cô kết nối với các đầu mối từ Bộ An Ninh, trao đổi thông tin vụ án và gửi đi những bản phân tích bước đầu; buổi chiều, cô chuyển sang xử lý công việc của quán cà phê nhỏ và studio. Rồi khi màu nắng nhạt dần, Sa Sa lại ra khu vườn ban công, cẩn thận nhặt từng chiếc lá úa, tưới tắm những bụi oải hương đang rộ nụ. Sau đó cô trở vào nhà để chuẩn bị một bữa tối đơn giản. Ngày kết thúc bằng việc cuộn mình trong chiếc sofa mềm ở phòng khách, trước mặt là chồng tài liệu vụ án, ánh đèn vàng dịu hắt xuống từng dòng ghi chú chi chít.
Nắng gắt và cái nóng oi bức của Nam Dương chỉ trong có mấy ngày qua đã biến mất rất nhanh, nhường chỗ cho những trận mưa rào chớp nhoáng mỗi ngày. Lúc này, Sa Sa đang ngồi tại bàn làm việc của mình, ánh mắt lặng lẽ hướng ra khu vườn xanh mướt ngoài kia, rồi phóng xa hơn nữa – qua những mái ngói ướt đẫm, đến tòa nhà Bộ An Ninh mờ nhòa trong màn mưa rào mùa hạ. Trước mặt cô là hai màn hình lớn, hiển thị gọn gàng thông tin của một nạn nhân nước ngoài khác:
Mã hồ sơ 218/SCU:
Liu Mei, 27 tuổi, quốc tịch Trung Quốc.
- Nghề nghiệp: Nhà thiết kế thời trang tự do, chủ yếu làm việc từ xa
- Hiện trạng: được phát hiện tử vong do rơi từ tầng 18 của một chung cư cao cấp tại Nam Dương. Vụ việc xảy ra vào khoảng 23:17 tối, không có nhân chứng trực tiếp.
Kết luận ban đầu của cảnh sát địa phương: Tự sát
- Hồ sơ bệnh lý cho thấy nạn nhân từng điều trị trầm cảm nặng cách đây 2 năm.
- Không phát hiện dấu hiệu đột nhập hay xô xát rõ ràng trong căn hộ.
- Không có camera hành lang trước cửa nhà vì nằm trong khu vực không giám sát.
- Thang máy ghi nhận chỉ có Liu Mei sử dụng lên tầng 18 trong vòng 30 phút trước khi xảy ra sự việc.
Sa Sa thở dài một hơi, xoay xoay cái cổ đang mỏi nhừ vì ngồi làm việc nhiều giờ, hớp một ngụm cà phê rồi chậm rãi đánh từng dòng trên bàn phím máy tính vào bản báo cáo phân tích của mình. Những dòng chữ rất nhanh hiện ra liên tục:
1. Mâu thuẫn tâm lý học hành vi: không tương thích giữa hồ sơ y tế quá khứ và hành vi hiện tại của nạn nhân.
Căn cứ vào thông tin cung cấp từ thân nhân và lịch làm việc, có thể nhận thấy:
- Nạn nhân vừa ký hợp đồng cộng tác lớn với một hãng thời trang Trung – Âu.
- Nạn nhân đã đặt vé về Bắc Kinh vào tuần sau để thăm cha mẹ sau gần 2 năm không gặp.
Dù nạn nhân từng điều trị trầm cảm, nhưng:
- Người đang trong giai đoạn trầm cảm nặng thường không có động lực cụ thể hay kế hoạch mục tiêu lâu dài.
- Việc kết nối lại với gia đình và thành công trong công việc là hai yếu tố có khả năng bảo vệ tâm lý (psychological protective factors) rõ rệt.
- Việc tử vong đột ngột ngay sau hai cột mốc tích cực cho thấy sự kiện này có thể bị dàn dựng hoặc cưỡng chế.
2. Phân tích giọng nói và biểu hiện phi ngôn ngữ:
Từ tin nhắn, thoại âm thanh gần nhất thu được từ dữ liệu của nạn nhân: âm sắc vững, tốc độ nói ổn định, không có biểu hiện kéo dài âm cuối hoặc hụt hơi, cho thấy tinh thần ổn định và kiểm soát.
3. Giả thuyết về “sự trầm cảm được kích hoạt lại” không đủ thuyết phục:
- Không có bằng chứng nào trong 3 tháng gần nhất cho thấy nạn nhân tái phát bệnh nặng (theo nhật ký trò chuyện, tin nhắn, đơn thuốc, ghi chú cá nhân).
- Bạn thân cho biết cô đã dừng dùng thuốc hơn 1 năm, theo hướng dẫn bác sĩ điều trị.
Nhận định của chuyên gia tâm lý học và hành vi:
Chưa tìm được lý do thuyết phục để tự sát vào thời điểm đó. Vụ án có dấu hiệu giả mạo hiện trường tự sát.
.
Mặt trời sắp khuất hẳn, ráng chiều kéo dài thành một vệt đỏ cam loang loáng khắp chân trời, ánh sáng cuối ngày phản chiếu lấp loá lên những tán lá còn đẫm nước mưa.
Sa Sa ngồi thẳng dậy, ngón tay chạm nhẹ vào nút “Cập nhật”. Một dòng thông báo hiện lên ở góc màn hình: ‘Hồ sơ số 218/SCU được cập nhật’.
Cô thở ra rồi kéo ghế đứng dậy, tay với lấy chiếc cốc cà phê đã cạn từ lúc nào. Vừa xoay người bước về phía bếp, Sa Sa nghe chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cô nhấc máy, áp vào tai, tiếp tục bước bước từng bước chậm rãi, lắng nghe giọng nam khàn khàn vang lên:
“Cứ thêm một hồ sơ Sa nhận định là ngụy tạo tự sát là một lần Đình muốn đứng tim.” Hoàng Đình nói, trực tiếp bỏ qua bước chào hỏi.
Sa Sa đặt cái cốc xuống bồn rửa trong bếp, tay day day ấn đường, cô lại thở dài không đáp.
“Anh Vũ sẽ điên tiết lên cho mà xem.” Hoàng Đình tiếp tục nói.
Cô bật loa ngoài, để điện thoại xuống mặt bàn bếp rồi mở tủ lạnh, mắt lướt qua từng ngăn. Rồi cô lôi ra một hộp bơ, hai quả trứng gà.
“Đó là đánh giá của Sa dựa trên góc nhìn tâm lý hành vi, không phải kết luận chính thức của SCU.” – giọng cô bình thản, vừa nói vừa đóng cửa tủ lạnh lại. “Còn kết luận là do Đình - người tổng hợp cả pháp y, hiện trường và vật chứng.”
Cô lật nắp hộp bơ, kiểm tra nhanh rồi đặt lên bàn bếp.
“Nếu mà lại thêm một vụ gửi trả cho đội của Vũ Dương thì đó là vì Đình quyết như vậy, đừng có mà đổ cho Sa.”
Hoàng Đình đáp ngay:
“Từ bất kỳ góc độ chuyên môn nào, chỉ cần là Sa hay bác sĩ Kỳ nhận định là có vấn đề - thì chắc chắn phải điều tra lại. Chúng ta thà chấp nhận mình sai chứ đâu thể để sót án.”
Sa Sa nhắm mắt, một đoạn hồi tưởng rất nhanh về cách mà họ đã từng dọn dẹp và kết luận cái chết của Kai chóng vánh trong vỏn vẹn có ba ngày. Nhưng cô quyết định không nói gì cả.
“Tỷ lệ trả án lại cho đội của Vũ Dương điều tra lại càng cao, chứng tỏ đội của anh ta càng yếu nghề và tất trách. Anh ta lo mà coi lại đội của mình đi chứ.”
Hoàng Đình chậc lưỡi:
“Cũng khó cho anh Vũ. Ảnh mới tiếp quản đội này có một tháng à. Phong cách làm việc và điều tra của Bắc Ngầm và Nam Dương khác nhau lắm. Chắc về đây cũng không dễ dàng gì cho người ta đâu.”
“Tự nhiên giải thích cho Sa làm gì?” Cô bật cười khẽ, “Sa đâu có quan tâm mấy chuyện của Lực Lượng. Có điều… là chính anh ta hứa với Sa sẽ cập nhật thông tin về Moon, vậy mà lặn mất tăm.”
Rồi cô ngừng một lát.
“Lại cả một tuần rồi không thấy thăm hỏi ơi hời gì luôn.”
“Để Đình nhắc ảnh.” Hoàng Đình lập tức đỡ lời.
Không nghe thấy cô đáp, chỉ có tiếng bát sứ khẽ va vào mặt bàn. Rồi Hoàng Đình đổi giọng:
“À, báo trước, chuẩn bị dọn lên tầng bảy nhé. Ngày mai chuyển phòng làm việc.”
Sa Sa hơi ngẩn ra, ngón tay dừng lại giữa chừng: “Chuyển nữa hả? Phòng tầng ba cũng ổn mà.”
“Tầng bảy tiện hơn. Thế nhé.”
Nói xong lại ngắt máy cái rụp – y như mọi lần.
Sa Sa vẫn đứng yên trong bếp, tay còn cầm vỏ trứng, mày khẽ nhíu, môi mím lại thành một đường thẳng.
Cái tên này, lại không bỏ cái kiểu nói nửa chừng không cho người ta hỏi lại.
.
Brừm. Tiếng điện thoại rung nhẹ làm lay động không khí êm đềm nơi ban công.
Sa Sa đang nằm dài trên ghế mây đệm bọc vải xô, gối đầu lên một chiếc gối vuông, mái tóc xoăn dài vắt sang một bên vai. Trên bàn trà nhỏ bên cạnh, tách trà thảo mộc tỏa hương dìu dịu, còn vương chút hơi ấm. Cô vẫn đang lặng yên chăm chú vào cuốn sách để mở. Tiếng nhạc jazz từ giàn loa trong nhà nhẹ nhàng phủ lên không gian như một lớp sương mỏng, quấn quýt với ánh đèn vàng giăng khắp giàn cây ngoài hiên.
Cô liếc điện thoại, nhướng mày khi thấy tên người gọi. Đồng hồ hiển thị: 10:30 đêm.
“Cập nhật tiến độ việc về Moon.” Tiếng Vũ Dương ở bên kia đầu dây.
“Ồ.” Sa Sa đặt cuốn sách qua chiếc bàn trà, ngồi thẳng người dậy.
“Quê cô ta cách Nam Dương hơn một trăm cây số. Nhà không có đàn ông, cha cô ta đã mất lâu rồi. Gia đình có ba đứa con gái - tất cả đều đi làm ăn xa. Moon là con út.” anh nói nhanh.
Cô rướn người, với tay vào bàn làm việc đặt sát cửa sổ trên đầu, lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút bi, bắt đầu cẩn thận ghi lại thông tin.
Một khoảng lặng ngắn ở đầu dây bên kia.
Sa Sa hỏi: “Còn gì nữa không? Có thông tin chỗ ở hiện giờ của Moon chưa?”
Không hiểu sao Vũ Dương lại ho nhẹ.
Cô dừng bút, ngồi thẳng người lại, thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Bọn anh chưa có thông tin của Moon đúng không?”
“Chưa. Chưa có gì cụ thể hết.” - giọng anh trầm hơn, nghe có vẻ bực dọc.
Cô vẫn nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Mẹ cô ấy kiên quyết không hé răng nửa lời?”
“Nhất định không.” Vũ Dương đáp cộc lốc.
“Vậy là ‘những người có kinh nghiệm’ của đội anh của thua rồi.” Sa Sa bật cười, “Anh gọi để nhờ tôi tìm cách hở?”
“Cô đoán được luôn?” Vũ Dương cười nhạt.
“Dễ đoán mà.” Sa Sa vẫn cười nhẹ, lại tựa người vào khung ghế, giọng mềm mại hẳn “...anh gọi tôi nửa đêm, cung cấp những thông tin không có tính đột phá gì hết. Chắc chắn là gọi chỉ để hỏi hang hoặc nhờ vả.”
Tiếng Vũ Dương phía bên kia đầu dây mang ý cười, chậm rãi nói:
“Có thể tôi muốn hỏi hang gì đó.”
“Tôi thì có gì để anh hỏi?” Sa Sa vẫn cười, đoán được anh sẽ bắt bẻ như vậy.
“Hỏi cô có khoẻ không?” Vũ Dương nói nhỏ.
Sa Sa chớp chớp mắt, thoáng im lặng.
“Được rồi.” Giọng Vũ Dương trở lại như bình thường. “Chuyện là thế này, cả tuần nay bọn tôi đã tìm đủ cách thuyết phục, từ hăm dọa đến dỗ dành… vậy mà bà ta kiên quyết không nói một lời. Chỉ có thể thăm dò tình hình và gia cảnh qua hàng xóm khu vực.”
Sa Sa lại bấm cây bút bi trong tay, lắng nghe chăm chú:
“Tôi đang xem lại cách làm việc của phía bên tôi. Nhưng để cho đỡ mất thời gian, tôi cũng cần tham khảo từ phía cô. Cô có đề xuất gì không?”
Cô thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa tạnh mưa - quang đãng sáng ánh sao trên đầu mình, rồi nói:
“Hay là để tôi thử đi gặp bà ấy một chuyến?”
“Được.” Vũ Dương đáp ngay, “thực ra tôi tính nhờ cô vậy, nhưng vẫn phải nghe xem ý cô thế nào, biết đâu lại có đề xuất nào tốt hơn.”
Sa Sa lại bật cười.
“Sếp Vũ thận trọng ghê.”
Vũ Dương không đáp. Sa Sa lại hỏi:
“Vậy chừng nào tôi tiếp cận gia đình cô ấy được?”
“Càng sớm càng tốt.” Vũ Dương nói, “tôi sẽ nói chuyện với Đình để cậu ấy xác nhận xong là cô có thể đi.”
Sa Sa đang định mở miệng thì anh lại thêm vào,
“...tất nhiên là trong điều kiện cô đã khỏe hẳn.”
Sa Sa nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn:
“Tưởng là anh quên rồi.”
Vũ Dương thản nhiên đáp:
“Sao quên được? Đã nói rồi, mục đích cuộc gọi của hôm nay là hỏi cô khỏe không.”
Sa Sa vẫn quyết định vẫn không cập nhật tình hình của mình cho anh biết. Cô lái sang chuyện khác:
“Mai tôi ghé Bộ. Nghe nói SCU chuyển lên tầng 7 rồi. Tôi phải đi dọn đồ.”
“Có nghe.” Anh đáp. “Cũng nghe Phạm Việt dọn dẹp đồ cho cô rồi. Nếu chưa khỏi hẳn thì không cần lên đâu.”
“Ồ…” Sa Sa mở to mắt, “nhóc đó giỏi vậy, không uổng công tôi cho ăn chực…”
Rồi cô nhẹ nhàng nói tiếp. “...Thật ra tôi cũng muốn đi ra ngoài một chút. Cả tuần không bước chân ra đường, cũng bắt đầu thấy hơi u uất…”
Vũ Dương không trả lời. Sa Sa cũng thoáng im lặng. Sau một hồi, cô lại lên tiếng:
“Vậy… anh cứ nói với Đình về chuyện của Moon. Xác nhận xong thì báo tôi… ngủ ngon nhé.”
“Sa Sa.” Dương Vũ đột nhiên gọi, Sa Sa khựng lại, nghe tim mình giật thót một cái khi anh gọi tên cô.
“Hở?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Đột nhiên lại có chuyện cần nhờ cô.” Anh nói nhỏ.
“Hở?” Cô vẫn ngơ ngác.
“Ra ngoài với tôi một chút.” Vũ Dương nhẹ nói.
Cô lại ngẩn ra.
“Mặc kín kín vào, đừng mặc váy.” Anh nói thêm.
…
Vậy là, 11 giờ đêm, Sa Sa chậm rãi bước ra từ thang máy tầng trệt.
Gió xào xạc thổi ngang qua những vòm cây trong sân, bóng cô đổ dài lên nền xi măng cũ dưới ánh đèn vàng nhạt. Cô nghiêng đầu vẫy nhẹ tay chào bác bảo vệ già đang lim dim trước chiếc tivi phát dở, rồi đi thẳng ra phía cổng – nơi một bóng người cao lớn đang khoanh tay, tựa hờ vào một chiếc mô tô đen bóng.
Vũ Dương ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân, đầu điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay khẽ lập loè đỏ trước khi anh dụi tắt nó vào gạt tàn bỏ túi. Anh đứng thẳng dậy.
Rồi ánh mắt anh thoáng chút kinh ngạc.
Sa Sa sải những bước dài với một cây màu đen từ đầu đến chân. Cô mặc một chiếc áo khoác da dáng ngắn, quần skinny jeans ôm trọn bờ mông cong cùng đôi chân thon dài, chân mang đôi bốt ankle cá tính. Tay trái cô ôm một chiếc mũ bảo hiểm full-faced, tay phải đút túi. Mái tóc xoăn được tết thành bím dài đến eo, khẽ đung đưa phía sau lưng đầy mềm mại trong gió đêm.
Vũ Dương ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lướt một lượt từ đầu tới chân cô:
“Lại còn kiểu đồ này nữa?”
“Đi mô tô mà.” Sa Sa chớp mắt. “Phải mặc đồ cho tiện đi mô tô chứ?”
“Cô chuyên nghiệp vậy?” Vũ Dương bật cười, “óc suy luận thần sầu của cô suy ra được tôi đón cô bằng mô tô luôn hả? Lại còn đem theo mũ bảo hiểm…”
Giờ thì tới lượt Sa Sa bật cười:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi đâu có suy luận gì. Tôi biết chắc anh sẽ đón tôi bằng mô tô, anh đã bảo mặc kín và đừng mặc váy còn gì.”
Vũ Dương gật gù, “nhưng chỉ vậy thôi thì…”
“Với lại” Sa Sa vẫn còn mỉm cười, nói tiếp, “cái xe này…” cô chỉ vào chiếc mô tô sau lưng anh, “...là một chiếc Guzzi V7 Stone. Anh mua lại từ Hoàng Đình đúng không?”
“À…” Vũ Dương vỡ lẽ, “Tên đó nói với cô rồi?”
“Ừ, nhưng dù cậu ta không nói thì tôi cũng biết thôi.” Sa Sa xua tay, nhưng vẫn cười rất tươi, nhẹ hất cằm “chiếc này tôi nhận ra… vì trước đây nó là của tôi.”
“Gì cơ?” Anh trợn mắt.
Cô cười khúc khích, nói tiếp:
“Động cơ V-Twin, 853 phân khối, làm mát bằng không khí, công suất 65 mã lực.” Cô thích thú nhìn anh, “Tôi từng thích nó lắm đó.”
“Cô còn từng chạy mô tô nữa?” Anh nghiêng đầu nhìn như muốn quan sát cô kỹ hơn, ánh mắt không giấu được sự thích thú.
“Trước đây thôi.” Sa Sa nói, “Có thời tôi hay chạy ra ngoại thành mỗi cuối tuần để thư giãn, nhưng bận rộn quá nên xe để không. Rồi sau đó gặp Hoàng Đình, cậu ta lúc đó cũng mới chuyển đến Nam Dương, cần phương tiện đi lại. Nên là tôi bán cho cậu ấy.”
“Hiểu rồi.” Vũ Dương cười, quay người gạt chân chống xe rồi ngồi lên. “Vừa hay, tôi đang định tìm một cái tên đặt cho cô nàng.” Anh đội mũ, giọng nói có chút nghèn nghẹn sau lớp mặt nạ che nửa mặt, nhưng đôi mắt khi quay lại nhìn cô vẫn toát lên rõ ràng sự bông đùa:
“Tôi gọi nàng là Sa Sa nhé.”
Sa Sa đang cúi đầu chỉnh quai mũ của mình, thoáng khựng tay. Cô nheo mắt nhìn anh rồi cạch - ngay lập tức đưa tay đóng kính chắn gió trên mũ anh lại. Cô nhấc người leo lên yên sau xe, thuần thục ngồi gọn.
“Chiến thuật hay đó. Cứ chở cô nào là đặt tên xe mình thành cô đó luôn.” cô lẩm bẩm từ đằng sau.
Có tiếng cười trầm thấp đầy nam tính lẫn trong tiếng động cơ vừa nổ máy, vang lên trong con hẻm nhỏ.
Sa Sa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lắng nghe một cảm giác râm rang trong bụng mình, miệng cũng không dừng được mà cong lên.
.
Con ngõ nhỏ về đêm rực rỡ dưới những dây đèn lồng đỏ treo ngang mái, phản chiếu thành vệt ánh sáng chao nghiêng lên từng viên gạch ẩm ướt. Tiếng người cười nói rộn rã vang lên từ các quán bar, quán nhậu hai bên đường; mùi khói nướng, mùi rượu gạo và phấn hương hòa vào nhau như món đặc sản không thể thiếu của phố đêm Nam Dương.
Sa Sa chậm rãi kéo kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, ánh mắt đảo khắp con ngõ tấp nập, lấp lánh ánh đèn lồng. Cô thở dài nói nửa như đùa:
“Thật ra tôi chút nữa là quên - anh đón tôi vì có việc.”
Vũ Dương quay đầu lại, cũng kéo nhẹ kính mũ lên, lẳng lặng quan sát cô một lúc. Dưới ánh sáng đèn lồng, bóng dáng cô trong bộ đồ đen ôm dáng, tóc tết gọn gàng, ánh mắt lấp lánh với hàng mi cong đầy kiêu kỳ và bí ẩn, tương phản hoàn toàn với khung cảnh sặc sỡ huyên náo xung quanh.
Rồi anh trầm giọng hỏi:
“Vậy là cô chỉ muốn đi dạo với tôi thôi?”
Sa Sa không trả lời nhưng thả cái nhíu mày nhẹ từ nửa gương mặt mình thay lời cảnh cáo. Vũ Dương bật cười khẽ, rồi quay người lại, hất đầu về phía cuối con ngõ nơi ánh đèn đang rực rỡ nhất. Một dãy quán bar đủ kiểu dáng – từ phong cách retro Nhật Bản đến hiện đại Á Âu – rải dọc như một bữa tiệc thị giác.
Từng nhóm cô gái ăn mặc cosplay nhân vật hoạt hình, hoặc khoác kimono ngắn với thắt lưng sáng màu, đon đả mời chào người qua đường. Một vài người đàn ông trong những bộ đồ công sở cũng lượn qua nhận lấy tờ rơi, hoặc chấp nhận những lời mời đầy ngọt ngào mà bước vào quán.
Sa Sa nheo mắt, nhận ra trong số các quán bar, có một quán rất đặc biệt – phía ngoài trông như một chiếc cổng Torii*, ánh đèn vàng lấp lánh bao quanh bảng tên hình mặt trăng treo lệch một góc. Là Luna.
“À…” Sa Sa kêu lên giọng trầm trồ. “Quán quen của anh…”
Vũ Dương tắt máy xe, không tháo mũ, quay đầu lại hỏi:
“Tôi cần cô xem qua một chút nơi này để đưa ra vài ý kiến cho việc tìm Moon. Cô thấy sao?”
Sa Sa không đáp ngay. Cả hai đồng loạt lôi điện thoại ra – động tác giống nhau đến buồn cười. Vừa giả vờ lướt lướt, vừa lia mắt về phía quán bar như hai gián điệp nửa mùa.
“Tả một chút ở bên trong cho tôi nghe đi. Còn không, chắc tôi phải vào trong thì mới biết được.” Cô nói.
“Quán này không phải sexy bar đâu đó.” Vũ Dương nhấn mạnh.
Sa Sa ngẩng ra.
“Tôi có nói gì đâu? Nhưng mà… nếu không phải sexy bar thì - họ thực sự cúng gì trong đó sao?”
Vũ Dương bật cười khẽ, lại nghe Sa Sa lẩm bẩm khi thấy có một vài nhân viên trong trang phục vu nữ** đưa khách ra rồi lịch sự cúi chào.
“Ờ, cũng có thể lắm nha, mấy bộ đồ đó kín đáo nghiêm túc quá kìa.”
Vũ Dương lại quay lại nhìn cô một lúc. Dù nửa mặt vẫn còn bị che, Sa Sa ngờ ngợ là anh đang cười.
“Tối nay cô có vẻ phấn khởi.” Anh nghiêng đầu, khẽ nói.
Đôi mắt Sa Sa cong lên, ý cười không thèm che giấu: “Ừ, tôi cũng thấy vậy. Xin lỗi nha.”
Vũ Dương lại nói như thì thầm với chính mình: “chết thật chứ…”, lại quay lưng về phía cô một lần nữa.
“Chúng ta không vào trong được hả?” Cô ngả người nhẹ về phía trước, ngón tay khẽ khều khều vào lưng anh, “tôi không phán đoán được gì nếu chỉ nhìn ở bên ngoài.”
“Bữa khác đi. Hôm nay chưa chuẩn bị gì cả.” Vũ Dương nói nhanh, ngồi thẳng lưng lại, hơi ngả người về sau. Sa Sa lúc đó hơi chồm người tới phía trước một chút nữa, lập tức phản đối:
“Sao lại không? Chúng ta có cả đêm mà…”
Vũ Dương quay đầu, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc. Cô khẽ chớp mắt – tim ngay lập tực lỡ một nhịp. Rồi cô vội dời ánh nhìn xuống thấp hơn.
“Tôi mới tan làm lúc gọi cho cô thôi, làm ơn cho tôi nghỉ chút. Giờ là giờ nào mà còn muốn uống rượu nữa…” Vũ Dương chậm rãi đáp, ánh mắt vẫn nửa cười, thoáng dừng ở đôi hàng mi hơi run của cô.
“Vậy tự nhiên gọi tôi giờ này làm gì…” Sa Sa lầm bầm như nói nhỏ với chính mình.
“Cô nói sắp u uất vì cả tuần không ra đường còn gì?” Vũ Dương đáp. Sa Sa lại nhìn lên, phát hiện ra anh không hề rời mắt khỏi cô nãy giờ. Cô lại bối rối cúi xuống.
“Tôi cũng đã hỏi cô có khoẻ không - những hai lần…” anh nhấn mạnh, “cô đâu thèm đáp lời. Tôi phải tự kiểm tra thôi.”
“Khoẻ.” Sa Sa lúng búng đáp, nghe mặt mình bắt đầu nóng lên.
“Tôi thấy rồi.” Vũ Dương lại khẽ cười. Nếu không có chiếc mũ đã che hết nửa mặt, anh ta chắc chắn sẽ thấy gương mặt của Sa Sa giờ đã ửng đỏ.
Rồi anh đột nhiên ngồi thẳng lại, gạt chân chống xe. Sa Sa mất thăng bằng lại chúi thấp hơn về phía trước, theo phản xạ ôm lấy eo anh.
“Ơ!” Sa Sa giật mình, buột miệng kêu lên.
Vũ Dương nổ máy, lại ngả người về sau vừa nói vừa cười: “Cô cũng lái mô tô, chắc biết là ngồi sau mà không bám vào thì người trước khó lái lắm?”
Sa Sa đưa tay nắm vào áo khoác hai bên hông của Vũ Dương, đáp nhỏ: “Được. Nhưng sau này đừng có gì lại nói tôi lợi dụng anh.”
Vũ Dương chống một chân, quay đầu xe rồi nói: “Còn xem cô làm được không.” Anh lặp lại lời cô, “Thoải mái đi, chúng ta có cả đêm mà.”
Chiếc Guzzi V7 rồ ga, tiếng động cơ trầm đều vang vọng trong con ngõ hẹp như kéo giãn thêm những vệt đèn lồng phía sau họ thành một dòng ánh sáng đỏ rực. Sa Sa vẫn ôm hờ lấy eo anh, đầu hơi nghiêng sang bên để tránh gió. Cô thoáng nghe thấy mùi da từ áo khoác anh, cùng chút hương bạc hà nhè nhẹ vương lại nơi cổ áo.
Gió đêm mát rượi, mang theo hơi nước từ cơn mưa chiều muộn còn chưa kịp khô. Xe lướt qua từng con đường lát đá ẩm ướt, hai bên là những hàng cây im lìm run nhẹ trong gió, ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống mặt đất loang loáng.
.
Vũ Dương là một tay lái không tồi. Đoạn cua nào của anh cũng tròn đều và trơn mượt, không giật, không gấp. Anh không quay lại, nhưng thỉnh thoảng nghiêng đầu để tránh gió tạt cho người ngồi sau. Cử chỉ này nhỏ và tự nhiên đến mức Sa Sa không chắc mình có đang tưởng tượng không.
Đúng 2 giờ sáng, chiếc mô tô chậm rãi dừng trước khoảng sân nơi chung cư cũ nhà Sa Sa.
Cô leo xuống, tháo mũ, lắc nhẹ đầu để tóc bung ra tự nhiên. Ánh đèn vàng từ cột đèn gần đó phủ lên mái tóc cô một tầng sáng mềm mại như rượu mật. Gương mặt cô lúc này có phần dịu hơn, đôi mắt cũng ánh lên vẻ mơ màng.
Vũ Dương cũng tắt máy, gạt chân chống và cởi mũ bảo hiểm, lộ ra mái tóc rối nhẹ vì gió. Anh đứng xuống khỏi xe, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như bình thường, nhưng đôi mắt ánh lên một vẻ thoải mái không che giấu.
Sa Sa kẹp chiếc mũ vào hông, khẽ hỏi: “Anh đã tìm được nhà chưa?”
“Rồi. Không gần đây lắm đâu.” Anh đáp gọn.
“Ừm.” Sa Sa khẽ gật đầu. Vũ Dương lại tựa vào chiếc mô tô và nhìn cô. Anh lại như cũ không nói gì cả.
Một lúc sau, như để kéo cả hai khỏi sự im lặng lơ lửng, cô ngập ngừng mở miệng:
“Về chuyện Luna, tôi có ý này… anh nghe thử xem nhé.”
Vũ Dương nhướn mày,
“Ồ. Sao?”
Sa Sa hất bím tóc dài của mình từ vai ra sau lưng, nhẹ nhàng nói:
“Tôi đề xuất nên tìm danh sách những khách quen của Moon ở Luna, nhưng gần đây không xuất hiện nữa.”
Vũ Dương vẫn khoanh tay đợi cô tiếp tục. Vậy là cô nói tiếp, nhanh và mạch lạc như lúc làm việc - ánh mắt sáng lên vì một giả thuyết hợp lý, cùng câu chữ đều đặn và nhịp tim ổn định.
“Với loại bar như Luna,” cô tiếp, “khách đến đều có ‘người quen’ ở quán, thậm chí là qua lại với nhau sau giờ làm việc. Nếu Moon mở quán mới ở Nam Dương, khả năng cao cô ta sẽ kéo một số khách ruột cũ đi cùng…”
“Cho nên,” – anh chậm rãi tiếp lời, “...nếu chúng ta lọc ra được những người không còn ghé Luna gần đây, có thể lần ra chỗ Moon.”
“Ý tôi là vậy đó.” Sa Sa gật đầu đáp. “Chắc chắn Mama*** của quán sẽ có thông tin của khách, ít nhất là số điện thoại.”
Vũ Dương đứng lên từ chiếc mô tô, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú. Sa Sa cũng nhìn lại anh, cố nắm bắt một điều gì đó từ ánh nhìn này.
Anh ta đang dò xét? Đang khó chịu vì bị mình chỉ dạy cách làm việc?
Nhưng Vũ Dương chỉ gật đầu nhẹ sau một khoảng yên lặng.
“Được.” Anh nói. “Cô vào nhà đi. Khi nào vào trong nhà rồi thì nhắn tôi.”
Sa Sa khẽ gật đầu. Rồi cô ngập ngừng quay lưng đi.
Chắc không cần cám ơn hay nói gì thêm đâu nhỉ? Sa Sa chầm chậm băng qua sân để vào sảnh thang máy.
Nếu anh ta thực sự đến đón mình vì công việc, thì anh ta phải cám ơn, đúng không?
Cô bước vào nhà, trong lòng là một mớ lộn xộn - giữa lý trí và xúc cảm, giữa cảm giác được quan tâm và một nỗi sợ ngộ nhận vô hình. Cô đã không nói cảm ơn vì anh đến đón cô để đi dạo phố đêm, vì cô không chắc. Ở độ tuổi này, với từng đó kinh nghiệm, Sa Sa biết - có những điều nếu không chắc chắn, thì tốt nhất đừng hỏi.
Vũ Dương là một người đàn ông xuất sắc - kiểu người quá thu hút và khó dò một cách kinh khủng. Sự kết hợp này như là một combo tiềm ẩn của quá nhiều rắc rối. Nó sẽ càng rắc rối hơn cho sau này nếu cô thực sự suy đoán sai hay ngộ nhận điều gì đó về anh.
Sa Sa mở cửa và bước ra ban công. Giàn đèn vàng ngoài sân đã được lập trình tự động tắt vào 11:30 phút hàng đêm. Khu vườn ban công to lớn của cô giờ chỉ còn lại đúng một ngọn đèn nhỏ, đủ đem lại ánh sáng mờ ảo cho lối đi. Sa Sa đưa tay bật sáng giàn bóng đèn một lần nữa. Tách, ánh sáng vàng lại ngập tràn khắp khu vườn.
Cô bước sát ra lan can, khẽ khàng nhìn xuống, trong lòng đặt một ván cược với trái tim mình lần đầu tiên sau rất nhiều năm: nếu đêm nay Vũ Dương đến chỉ vì công việc, thì giờ này anh đã đi rồi. Cô sẽ chấp nhận rằng bản thân mình chỉ đang hiểu lầm một chuỗi hành động quan tâm, lịch thiệp mà chuyên nghiệp của một cộng sự giỏi nghề.
Vậy mà, trong cơn gió đêm mát lạnh len lỏi cùng bầu trời sáng lấp lánh ánh sao trên cao, Sa Sa nghe tim mình lại thoát hụt một nhịp, một lần nữa.
Vũ Dương vẫn đứng đó, bình thản khoanh tay dựa vào chiếc mô tô đằng sau, ngẩng đầu nhìn thẳng lên hướng cô đang đứng.
Anh khẽ gật đầu với cô từ bên dưới, sau đó ngồi lên xe, lôi điện thoại ra trong vài giây. Rồi anh nổ máy, nhanh chóng mất hút vào trong màn đêm.
Điện thoại trong tay Sa Sa rung nhè nhẹ. Cô mở màn hình nhìn dòng tin nhắn vỏn vẹn có mấy chữ từ anh.
“Cám ơn. Sớm gặp lại.”
.
Hôm sau là một ngày trong trẻo đến kỳ lạ. Nắng trải mỏng như tơ, phủ nhẹ lên những tầng mái ngói. Gió lướt qua không khí mang theo chút hương nắng và đất còn ẩm, dịu dàng như lời xin lỗi của thời tiết sau một tuần oi nồng và mưa rào dai dẳng.
Sa Sa ôm một thùng giấy chứa vài món đồ văn phòng lỉnh kỉnh cuối cùng của mình, bước từ thang máy ra hành lang của tầng 7.
Vũ Dương đã nói đúng, cô thực ra không cần phải lên Bộ An Ninh để chuyển đồ. Đây là cái hộp giấy duy nhất còn lại ở phòng làm việc cũ, chủ yếu là những món mà đồng đội không chắc cô có cần hay không. Tất cả những phần còn lại đã được chuyển đi từ lâu.
Với tình trạng cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, cô không lên làm việc lúc này, chỉ muốn ghé văn phòng một lát rồi về. Vậy nên Sa Sa ăn mặc có chút khác với lúc bình thường ở Bộ: một chiếc váy suông dài phủ kín mắt cá chân, đi cùng đôi sandal dây mảnh vắt quanh cổ chân. Áo sơ mi lụa màu sáng khoác hờ ngoài váy, tay xắn nhẹ lên tới khuỷu. Mái tóc xoăn buộc nửa, cố định bằng chiếc kẹp gấp màu nâu gỗ. Với chiếc túi cói đeo vai và một hộp giấy ôm trước ngực, nhìn cô lúc này như đang đi dạo chợ hoa sớm cuối tuần, hoàn toàn tương phản với khung cảnh hành lang lạnh lẽo và ánh đèn huỳnh quang trắng toát ở một cơ quan điều tra.
Dừng chân tại một ngã rẽ, cô ngẩng lên nhìn bảng chỉ dẫn treo trên cao. Nền trắng, chữ đen, hai mũi tên chỉ ngược hướng nhau, được in rõ ràng đến lạnh lùng:
TẦNG 7: ĐỘI ĐIỀU TRA TỘI PHẠM VÀ TRẬT TỰ XÃ HỘI (PUBLIC ORDER DIVISION - P.O.D) | TỔ ĐIỀU TRA ĐẶC BIỆT (SPECIAL CASES UNIT - S.C.U)
Sa Sa đột nhiên hiểu ra tại sao Hoàng Đình lại nói tầng 7 tiện hơn cho công việc. SCU và đội của Vũ Dương đang phối hợp, ngồi cùng một tầng sẽ dễ di chuyển và trao đổi hơn. Dù sao thì nhân sự của SCU chỉ mỗi bốn người, trong khi bên kia thì nhân lực đông hơn gấp nhiều lần, thậm chí tầng này có thể chỉ có mỗi ban điều hành của họ mà thôi.
Còn đang suy nghĩ, từ đầu hành lang vọng lại tiếng bước chân vội vã cùng tiếng trò chuyện rì rầm. Sa Sa liếc nhanh đồng hồ – đúng đầu giờ làm việc buổi chiều. Đám người ấy chắc chắn vừa trở lại từ căng-tin hay quán nước gần đó. Không muốn bị bắt gặp trong bộ dạng nửa đi làm nửa đi chơi, cô ôm chặt thùng giấy, bước nhanh về hướng văn phòng SCU.
Từng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền sàn lát đá sáng bóng. Mái tóc xoăn mềm buộc lưng chừng nhẹ đung đưa theo nhịp bước còn chút tập tễnh, dưới lớp nắng vàng như rót mật hắt nghiêng từ khung cửa sổ đầu hành lang.
“Cả tuần nay rồi…” đó là tiếng Phạm Việt cằn nhằn nói với chính mình, “cả ngày đến đêm cứ ngồi nhìn mãi vào mấy cái đoạn băng ghi hình này muốn lòi con mắt. Hai trăm mấy cái camera chứ ít đâu, mà cái nào cũng lem nhem chất lượng…”
Tiếng cửa mở nhẹ vang lên, Sa Sa bước vào với chiếc hộp giấy ôm trong tay, gương mặt điểm một nụ cười mềm mại.
“Chuyên viên truy dấu cũng bắt đầu nản rồi ha?”
“Chị!” Phạm Việt kêu lên. Quá mệt mỏi với ba cái mớ tùm lum này…”
Sa Sa đi thẳng vào trong, đặt chiếc hộp xuống bàn chung rộng rãi giữa phòng rồi đảo mắt nhìn quanh. Phòng làm việc mới này lớn gần gấp đôi chỗ cũ, trần cao, tường sơn màu sáng, cửa kính rộng đón ánh nắng tràn ngập. Họ thậm chí còn có thêm một phòng họp nhỏ riêng biệt bên trong căn phòng lớn này.
Mắt cô dừng lại nơi chiếc bàn chữ L kê sát cửa sổ, nơi bảng tên “Sa Sa” đặt gọn gàng trên mặt bàn gỗ nhạt màu. Góc làm việc trông vừa tách biệt, vừa sáng sủa đến mức cô thấy tâm trạng mình thoải mái hơn rất nhiều lần.
“Chỗ đó của Sa.” – Hoàng Đình vừa bước vào từ hành lang, tay vẫn còn cầm ly cà phê, rõ là vừa mới đi ăn trưa về. “Bác sĩ Kỳ bảo Sa sẽ thích ánh sáng ở chỗ đó.”
Hồng Kỳ cũng theo sau, tay đút túi áo, khẽ nói: “Tụi anh thấy em tập tễnh chạy vào hành lang. Đỡ đau chưa?”
“Gần như khỏi hẳn rồi.” – Sa Sa quay lại, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì đã lấp lánh sự vui vẻ. “Thật ra em không có lên Bộ nhiều như mọi người, không cần dành chỗ đẹp nhất cho em đâu.”
“Ài, chị…” Phạm Việt chậc lưỡi nói, trong khi Hoàng Đình khẽ xua tay tỏ ý không có vấn đề gì, “Tụi này ngồi đâu chả được. Nhưng còn chị…” Cậu ta đảo mắt từ đầu tới chân Sa Sa một lượt – “... với visual như này mà ngồi chỗ tối thì uổng quá.”
Hồng Kỳ khẽ cười rồi bước về bàn của mình, ở góc trong cùng còn lại của căn phòng.
Sa Sa hỏi Phạm Việt:
“Cậu đang xem băng ghi hình truy vết vụ nào?”
“Mặt nạ chim, vụ Matthew.” Cậu đáp, rồi ngáp một cái rõ dài. “Em đã xem đến mấy trăm giờ của băng ghi hình, lọc ra tuyến đường mà người đó đã đi. Còn khoảng 3 tuyến chính nữa chưa xem hết.”
Hoàng Đình hỏi Phạm Việt:
“Xác minh là không có sự kiện hoá trang hay bất kỳ việc gì liên quan đến mặt nạ chim trong thời gian mất tích rồi phải không?”
“Không có.” Phạm Việt đáp. “Em phân tích vài đoạn ghi hình, hắn có vẻ né tránh camera chứ không di chuyển như một người bình thường, càng xem càng thấy hắn đáng nghi. Chỉ là…không biết có liên kết gì đến nạn nhân không thôi. Nhưng mà, chị Sa này…”
“Ừ?” Sa Sa nhướng mày.
“Em với anh Vũ có nói nhau rồi. Dữ liệu quá nhiều, hướng phân tích từ camera cần nhiều thời gian, nên phần này chỉ xử lý song song thôi, không tập trung ưu tiên nữa.”
“Hiểu rồi.” Sa Sa đáp gọn.
Rồi cô lại hỏi Hoàng Đình:
“Vũ Dương nói với Đình về chuyện Moon chưa?”
“Rồi.” Hoàng Đình đáp. “Sa cứ chủ động sắp xếp với bên đó nhé. Cứ cập nhật lịch trình là được. Có cần ai trong SCU hỗ trợ không?”
“Sao?” Sa Sa cười, “chỉ đi gặp một người già sống một mình thôi mà?”
Hoàng Đình cũng cười, khuôn mặt vẫn còn vẻ ái ngại. Sa Sa cúi xuống nhấc lại chiếc hộp giấy, bước về góc bàn làm việc mới của mình. Đang định đặt hộp xuống thì cửa phòng có tiếng gõ, rồi tay nắm cửa xoay nhẹ. Tất cả mọi người trong căn phòng đều quay đầu về phía tiếng động gần như cùng lúc.
Bùi Lâm đứng ở ngưỡng cửa, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt quét nhanh một vòng quanh phòng trước khi dừng lại nơi Sa Sa.
“Mọi người cứ tiếp tục làm việc.” – Giọng anh đều đặn, không cao không thấp.
Rồi anh nói với cô, ánh mắt sắc nét không chút do dự.
“Sa Sa, em ra ngoài gặp anh một chút.”
Anh đóng cửa lại sau lưng, để lại một căn phòng lặng thinh – chỉ còn tiếng thở nhẹ của bốn con người giờ đang đưa mắt nhìn nhau.
Sa Sa đứng yên vài giây, một tay còn giữ hộp giấy. Rồi cô chớp chớp mắt, thở dài.
Sao không gặp luôn trong này, có phòng họp mà?
Sa Sa khép cửa phòng lại sau lưng, từng bước chậm rãi bước dọc theo hành lang dài vắng người. Cô tiến tới khoảng giao giữa hai khu vực, nơi ánh nắng tràn qua một ô cửa kính lớn sát trần, trải sáng xuống nền gạch bóng, in rõ hình những vạt mây bồng bềnh đang trôi bên ngoài.
Sa Sa hơi nheo mắt khi ánh sáng chạm vào mặt mình, bước tới gần nơi Bùi Lâm đang đứng - ngay cạnh ô cửa đó, lưng tựa nhẹ vào lan can kim loại, đôi mắt hướng xuống khoảng sân bên dưới. Từ đây, có thể thấy trọn vẹn khu nhà thể thao trải dài phía xa, và cả toà nhà cũ nơi SCU từng làm việc lúc mới thành lập. Mọi thứ từ góc nhìn này đều trở nên nhỏ bé và yên ắng đến lạ.
Sa Sa hơi nghiêng đầu, ánh nhìn mang chút ngờ vực. Anh chọn chỗ này để nói chuyện ư? Chỗ mở như thế, chẳng hề riêng tư, ai đi ngang cũng có thể thấy?
“Em đã đỡ hẳn chưa?” Bùi Lâm quay đầu hỏi khi Sa Sa bước lại gần.
Sa Sa dừng bước, giữ lấy khoảng cách đủ lịch sự giữa hai người. Cô gật đầu, giọng nhẹ:
“Em ổn. Cám ơn anh.”
Như có cơn gió nhẹ thổi qua, những nhành cây dưới sân đung đưa như vẫy tay chào, nhưng không ai trong hai người nhìn xuống nữa. Không khí giữa họ treo lửng một khoảng im lặng, cho đến khi Sa Sa mở miệng định nói điều gì đó. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng, thì Bùi Lâm đã cắt ngang.
“Anh vẫn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau.”
Sa Sa hơi sững người. Đôi mắt cô chớp chớp, ánh nhìn hơi động, vậy mà gương mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh như mọi khi - chỉ có bàn tay đặt hờ bên hông là khẽ siết.
“Em gái anh chỉ đích danh studio của em, bảo anh đã đến Nam Dương thì phải mua cho bằng được dòng nến thơm nước giải khát do em làm.”
Khoé môi anh thoáng cong, như thể chính bản thân cũng không hiểu tại sao lại nhớ rõ chuyện nhỏ như vậy.
Sa Sa gật nhẹ, giọng khẽ khàng:
“Em biết. Anh kể rồi.”
.
“Chị Sa, có khách hỏi mua dòng nến concept nước giải khát, mà tụi mình hết trơn rồi. Phải ba ngày nữa mới có hàng.”
Giọng cô bé nhân viên vọng vào từ cửa phòng lab, vừa ngập ngừng vừa có vẻ cầu cứu.
Sa Sa ngẩng đầu khỏi đống chai lọ và ống nghiệm, vuốt nhẹ lọng tóc mái ướt mồ hôi. Kéo khẩu trang xuống, cô nhướn mày:
“Thì em cứ nói vậy với khách thôi.”
Nhưng cô bé vẫn đứng yên, ánh mắt đầy cầu cứu. Sa Sa thở ra, tháo kính bảo hộ và găng tay cao su, đặt gọn lên bàn giữa một biển lọ thuỷ tinh chứa hương liệu đủ màu sắc.
“Việc gì cũng tới tay mình…” cô lẩm bẩm, tay gạt mấy lọn tóc xoăn vướng cổ khi bước ra ngoài.
“Cỏ Cây Hoa Lá” là studio tinh dầu và nến thơm do Sa Sa vừa sáng lập cách đây không lâu. Mùa hè năm nay, dòng sản phẩm “nến concept nước giải khát” của cô bất ngờ nổi rần rần trên mạng nhờ ý tưởng độc đáo – những ly nến thơm được thiết kế hệt cocktail trái cây mát lạnh, topping bằng đá sáp và trái cây tạo hình cũng bằng sáp khiến người ta vừa nhìn đã muốn sở hữu: đẹp, độc, và tất nhiên - cháy hàng liên tục.
Vừa ra khỏi phòng lab, Sa Sa đã nghe thấy một giọng đàn ông trẻ rõ ràng – trầm, gấp, và có chút thiếu kiên nhẫn:
“Thực sự là không còn một mẫu nào sao? Hay các cô bây giờ làm luôn cho tôi một mẫu, tôi thanh toán thêm cũng được.”
“Tụi em xin lỗi.” – bạn nhân viên lễ phép, “Bên em đã đăng thông báo cần đặt trước ít nhất ba ngày…”
“Tôi đến từ nơi khác. Tôi đã hứa sẽ mang quà từ đây về, không thể về tay không được.”
Sa Sa dừng lại ở mé kệ trưng bày, ánh mắt lướt nhanh về phía vị khách, quyết định chưa vội can thiệp.
Đó là một người đàn ông trẻ, dáng rất cao, mặc sơ mi trắng, gương mặt góc cạnh đang hơi cau lại vì bực bội. Cô đứng im, đánh giá từ gương mặt cho đến cách anh ta gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn bằng ngón tay: có vẻ là người cẩn trọng, nhưng rõ ràng đang rối. Dáng đứng cứng nhắc và đôi mắt hẹp lại dưới hàng mi rậm như toát lên một thứ năng lượng của người đã quen ra quyết định, và quen được đáp ứng nhanh.
“Hay anh tham khảo các dòng sản phẩm khác của bên em. Thực ra tất cả đều rất thơm, chỉ là dòng kia đang thịnh hành vì concept khác lạ so với thị trường thôi ạ.”
“Phải là dòng nước giải khát.” Anh mất kiên nhẫn nói.
Sa Sa lắc lắc cái cổ của mình như thả lỏng, rồi chậm rãi bước lại gần vị khách.
“Xin lỗi, anh muốn mua sản phẩm để dùng hay để tặng?”
Anh khựng lại một chút khi thấy cô. Gương mặt anh thoáng giãn, như nhận ra người vừa bước đến không giống nhân viên bình thường.
“Để tặng.” Anh nói.
“Người được tặng đã chỉ định rõ dòng sản phẩm nước giải khát?”
“Đúng vậy.”
“Vấn đề là chúng tôi không còn hàng sẵn. Nhưng tôi có thể đề xuất một phương án: chúng tôi sẽ chuẩn bị cho anh một hộp quà chỉn chu với thiệp xác nhận sản phẩm đang được làm và sẽ gửi tận tay người nhận trong vòng ba ngày tới. Coi như anh đã đặt hàng, và cô ấy sẽ là người đầu tiên nhận lô mới.”
Người đàn ông chau mày như thể tính toán gì đó, sau cùng lại nói:
“Tôi không nghĩ đó là cách.”
Sa Sa không đổi giọng, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ híp lại:
“Nếu cô ấy biết đến dòng này thì hẳn cũng theo dõi sát thông tin về studio. Nghĩa là, cô ấy cũng biết rõ chính sách đặt trước ba ngày. Một hộp quà chỉn chu cùng phiếu xác nhận có lẽ đủ thể hiện thành ý của anh rồi, nếu anh thực sự đã có kế hoạch…”
Thoáng im lặng, người đàn ông vẫn ngập ngừng, ánh mắt chăm chăm xuống đất.
Cô khẽ nhíu mày, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt chuyển thành dò xét:
“Ồ, hay là anh thực ra đã nên đến đây từ ba ngày trước?”
Anh ngẩng phắt lên. Sa Sa vẫn cười, nhưng ánh mắt giờ đã chuyển sang một màu sắc khác – bình tĩnh, nhưng hơi... tinh quái.
“Anh lỡ nói với cô ấy là đã mua rồi. Phải không?”
Người đàn ông hít vào như phản xạ, rồi cười khan:
“Ờ thì… tôi bận rộn nên quên mất…” anh thở dài.
Sa Sa nghiêng đầu nhìn người đàn ông, rồi nhíu mày hỏi:
“Em gái của anh à?”
Anh nhìn cô, ngạc nhiên thấy rõ:
“Tôi có nói vậy sao?”
“Không” Sa Sa lắc đầu. “Tôi đoán”
“Đoán kiểu gì?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Nến concept kiểu này thường là phái nữ quan tâm. Dòng sản phẩm này được nghiên cứu, phát triển và quảng bá trên các kênh tiếp cận giới trẻ nên chỉ có thể là em gái hoặc bạn gái của anh.” Sa Sa nói.
“Xét chuyện anh đã quên mất chính sách đặt hàng cho dòng sản phẩm này, anh có thể không nói chuyện thường xuyên với cô gái trẻ này nên mới không được nhắc nhở. Nếu vậy thì chỉ có mỗi em gái thôi.”
Người đàn ông miệng hơi há ra, ánh mắt dừng trên người cô lâu hơn. Sa Sa bình thản nhún vai,
“Tất nhiên là đoán thôi, tôi vẫn chưa có đủ thông tin để kết luận. Thực ra còn tuỳ vào công việc của anh, biết đâu anh không có nhiều thời gian để trò chuyện với bạn gái mình. Hoặc anh thực sự là một người vô tâm, thường xuyên thất hứa…
“Sinh nhật nó…” anh cắt ngang lời cô. “Nó đã nói cả tháng nay khi nghe tôi đi công tác ở đây. Chắc giờ nó buồn lắm…”
Sa Sa cắn môi, chăm chú nhìn anh một hồi, lúc sau cô nói:
“Nếu anh nhất định phải mang về một sản phẩm của dòng này, tôi có một ly trong kia nhưng không phải sản phẩm để bán đâu. Tôi làm cho tôi đó.”
Người đàn ông hơi ngẩng người nhìn cô, tỏ ý chưa hiểu.
“Nếu anh muốn một món quà thật đặc biệt, anh có thể nói đó là mẫu đặt riêng. Cô bé sẽ là người duy nhất có được nó.”
Anh thoáng ngạc nhiên, “Có thể sao?”
Sa Sa khẽ gật đầu.
“Cô tốt bụng thật đấy…” Anh xúc động nói, giọng vô cùng chân thành.
“Ừm. Tôi tặng anh luôn,” Sa Sa đáp. “Miễn là anh mua hoá đơn trên hai triệu ở ‘Cỏ Cây Hoa Lá’.”
“Hả?” Anh ta ngẩn ra.
“Tôi giúp anh vì cô bé đó.” Sa Sa tỉnh bơ đáp. “Nhưng tôi cũng mới mở chỗ này thôi, nợ nần khắp nơi. Tôi còn phải nuôi nhân viên của mình nữa.”
Anh ta bật cười. “Được.”
Sa Sa đứng nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực bình thản nhìn anh. Một lúc sau cô cũng nhoẻn miệng cười với anh.
Chuyện đã qua từ lâu lắm…
.
“Từ ngày đầu tiên cho đến tận hôm nay, trong mắt anh, em là một người đầy tự tin và bản lĩnh.” Bùi Lâm khẽ nói, mắt không rời Sa Sa. “Anh đã luôn rất ngưỡng mộ em.”
Sa Sa hơi chau mày. Cô không đáp, chỉ nhìn anh như chờ đợi anh sẽ nói tiếp điều mà chính cô đã đoán trước.
“Trong thế giới của anh, tất cả mọi việc đều có kế hoạch và phải theo đúng kế hoạch. Nhưng với em, anh hoàn toàn mất phương hướng, em là một biến số anh không thể nào tính toán nổi.”
Sa Sa chớp mắt, rồi nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai. Gió chiều mơn man lướt qua hai người, mang theo một chút mùi khói thuốc nhè nhẹ còn vương lại đâu đó. Cô khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:
“Vậy nên anh đã chọn rời đi.”
“Có thể em chưa từng thích anh. Hoặc là em đã không nhận ra cảm xúc của anh, hoặc… em biết, nhưng giả vờ như không...”
“Em biết.” Sa Sa cắt ngang. Cô thực tâm muốn kết thúc cuộc chủ đề này trước khi ai đó đi ngang qua.
Khẽ thở dài, cô nói:
“Em biết là anh sợ đối diện với em. Lúc mới đầu, anh nghĩ chúng ta chắc sẽ không tới đâu vì em không bao giờ chủ động, chỉ cần anh cũng không chủ động theo đuổi, giữa chúng ta sẽ vẫn mãi là như vậy. Vậy là em không cần phải nằm trong bất cứ kế hoạch nào cả.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lại nói tiếp:
“Nhưng đó đâu phải là cách cuộc sống này vận hành, đúng không? Anh nhận ra kế hoạch cuộc đời của anh vẫn tiếp tục, nhưng chuyện với em càng lúc lại càng dấn sâu. Và đến một lúc, cuộc sống của anh bắt đầu lệch quỹ đạo, mà anh thì không biết phải làm sao để kéo nó về chỗ cũ.”
Bùi Lâm cúi đầu, khớp bàn tay siết chặt thành lan can đến trắng bệt.
“Vậy là anh biến mất đột ngột. Anh cắt bỏ để em không làm ảnh hưởng đến những chuyện khác của anh, đúng không?”
Có tiếng gió như khẽ ngân nga giữa nhịp thở của hai người. Nắng chiều đang dần tắt, Sa Sa bình thản nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt cô trong ánh nắng chiều óng ánh màu nâu trong veo.
“Anh đã luôn hối hận. Dù anh đã chọn cách làm hèn nhát đó, anh vẫn không dừng được mà dõi theo em.”
“...và đem cho em rất nhiều rắc rối.” Sa Sa khẽ đáp.
Bùi Lâm thoáng ngẩng đầu nhìn Sa Sa, cố tìm kiếm một tia xúc động trong mắt cô. Nhưng tất cả chỉ là sự an tĩnh và cái nhìn thản nhiên quen thuộc đến đau lòng.
“Em… thực sự không còn gì dành cho anh nữa?” Giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe rõ. “Dù chỉ một cái ngoảnh lại?”
Sa Sa bật cười khẽ.
“Anh có nghĩ là trước khi quay mặt đi, em thực sự đã nhìn kỹ rất lâu, rất lâu, rồi mới quyết định quay đi chưa? Lâm, em là nhà tâm lý học đó, thực sự đã quyết đi là đi, làm gì có chuyện ngoảnh lại?”
Một nhóm người bước ngang qua hành lang, có tiếng chào khe khẽ, rồi lại đi khuất. Bùi Lâm có vẻ khựng lại một chút. Sa Sa nói khẽ:
“Cho dù anh không bỏ đi, em vẫn sẽ rời đi. Đó là quyết định của em. Anh không cần phải day dứt nữa.”
Bùi Lâm ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nhoẻn miệng như tỏa nắng của cô.
“Vậy nên… anh đã đủ dũng cảm đưa thiệp cưới cho em chưa?” Cô hỏi.
Bùi Lâm thoáng giật mình, rồi im lặng vài giây. “Em biết rồi?”
Sa Sa nghiêng đầu nhìn anh.
“Em thấy thiệp của anh gửi cho mọi người trên bàn làm việc chung ở trong kia rồi. Em thật mừng khi đám cưới vẫn diễn ra theo kế hoạch. Vậy mới đúng là anh, luôn bám sát kế hoạch của mình.”
Bùi Lâm thoáng bối rối, nhưng một lát sau vẫn khẽ khàng rút ra một bao thư màu đỏ, trên phần tên người được mời lấp lánh chữ nhũ: Sa Sa. Cô nhìn anh, cảm thấy thật may vì anh đã không quá xúc động mà tạo ra một khung cảnh gây hiểu lầm khác. Anh chỉ nói:
“Em biết là em được mời?”
“Lúc nãy em còn chưa nhận ra.” Sa Sa đáp, “nhưng sau một lúc ghép nối lại thì hiểu thôi. Anh đã gọi em ra đây, để mọi người thấy anh đưa thiệp cưới cho em, phải không?”
“Thật ra…”
“Vậy là sẽ không còn ai nói chúng ta mập mờ với nhau, đúng không? ” cô tiếp lời, “Vẫn là anh luôn tính toán rất giỏi.”
“Thật ra không hẳn là anh…” Bùi Lâm lên tiếng, một nhóm người nữa lại đi ngang qua họ.
Sa Sa phe phẩy phong thư đỏ rực dưới nắng, gật đầu dứt khoát:
“Cảm ơn sếp. Em nhất định sẽ đến.”
Rồi cô nghiêng người chào anh, không đợi thêm một lời nào, quay lưng bước đi. Những bước chân tuy còn chậm và khập khiễng, nhưng vẫn vô cùng dứt khoát.
Phía sau, trong ánh nắng đang ngả dần sang màu xám tro, Bùi Lâm bần thần đứng đó, bóng đổ dài trên sàn gạch.
Cả hai đã quá thất thần đến nỗi không hề nhận ra, ở góc cuối hành lang, nơi có cái gạt tàn gắn tường bên cạnh mấy cái thùng rác, một bóng người vừa lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc lá. Tiếng bật tắt lửa nhẹ khẽ vang, rồi im bặt.
Vũ Dương thong thả đút tay vào túi áo khoác, quay bước, rẽ vào lối cầu thang thoát hiểm, không để lại một tiếng động nào. Nhưng trong đáy mắt anh, vẫn còn vương lại một ánh nhìn rất khó định nghĩa.
- END CHAP 5 -
🚫All rights reserved.
—-
CHÚ THÍCH:
*Cổng Torii là biểu tượng đặc trưng của Thần đạo Nhật Bản, thường đặt ở lối vào đền thờ hoặc khu vực linh thiêng. Với kiến trúc đơn giản gồm hai cột dọc và hai thanh ngang (thường sơn đỏ), Torii đánh dấu ranh giới giữa thế giới trần tục và không gian của thần linh. Khi bước qua cổng, người ta tin rằng bạn đã bước vào vùng đất thiêng, nơi cần thể hiện sự tôn kính. Màu đỏ của Torii tượng trưng cho sức sống và khả năng xua đuổi tà ma, trong khi kiểu dáng cong hoặc thẳng phụ thuộc vào phong cách kiến trúc địa phương. Những cổng Torii nổi tiếng nhất thường xuất hiện ở đền Fushimi Inari (Kyoto) hoặc đền Itsukushima (Hiroshima).
**Vu nữ (舞姫/Miko) là những cô gái trẻ phục vụ trong đền Thần đạo (Shinto) của Nhật Bản, thường mặc kimono đỏ-trắng (đôi khi thêm hakama). Họ không phải là geisha hay nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, mà đảm nhận các nghi lễ tôn giáo như:
Biểu diễn điệu múa linh thiêng (神楽舞/Kagura) để cầu nguyện hoặc xua đuổi tà ma.Bán bùa may mắn (omamori), trừ tà (ofuda) hoặc giải đoán quẻ xăm (omikuji).Hỗ trợ lễ hội như rước kiệu (mikoshi) hoặc dâng lễ vật.
Ví dụ: Bạn có thể thấy vũ nữ ở đền Meiji Jingu (Tokyo) hoặc Itsukushima Shrine (Hiroshima).
***Mama (ママ) trong quán bar Nhật (thường gọi là "snack bar" hoặc "hostess bar") là những quý cô trung niên đóng vai trò chủ quán kiêm người tâm sự. Họ thường là phụ nữ từng có kinh nghiệm trong ngành giải trí, giỏi giao tiếp, biết lắng nghe và tạo bầu không khí thân mật cho khách (chủ yếu là nam giới). Mama không chỉ quản lý quán mà còn trò chuyện, rót rượu, đôi khi hát karaoke cùng khách, xây dựng mối quan hệ gần gũi như một "người chị/người mẹ". Khác với hostess trẻ (tiếp viên), Mama thường có địa vị cao, được khách quý trọng nhờ sự từng trải và khả năng duy trì mạng lưới khách hàng thân thiết.