WebNovelTụ Quỷ100.00%

Tôi có thể nhìn thấy chúng

Tôi là Nguyễn Nhân, Nguyễn, cái họ đại trà tồn tại khắp đất Việt này và Nhân trong nhân nghĩa, nhân thọ,... Từ nhỏ, tôi đã có thể thấy rõ được một số hình bóng kỳ dì thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh cuộc sống của tôi, và vì còn nhỏ nên tôi cũng không để ý đó là gì, thậm chí tôi còn vui chơi với chúng như những người bạn tưởng tượng ấy. Vì nghi ngờ tôi có vấn đề do thường xuyên thấy tôi nói chuyện, vui chơi một mình nên mẹ tôi đã đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, ông ấy nói với mẹ tôi rằng đây đều là những thứ mà đứa trẻ nào cũng sẽ trải qua khi còn nhỏ, và sau khi qua 7 tuổi, tôi sẽ trải qua "ký ức bươm bướm" và sẽ quên hầu hết mọi thứ, trở về với cuộc sống bình thường. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã gặp tai nạn và bắt đầu dần dần cảm nhận được cái gì đó rất kỳ dị xung quanh tôi..."

...

Thấy Nhân ấp úng một hồi lâu, bác sĩ tâm lý bắt đầu hỏi một câu hỏi khác:

"... có lẽ tôi không nên đề cập đến cái "kỳ dị" mà cậu đang nói nữa, câu hỏi khác cho cậu đây, Nhân... NHÂN!!!".

Người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đeo kính, có mái tóc đen dài, khuôn mặt thiếu ngủ, gọi tên Nhân một cách to tiếng, có lẽ tối qua cô ấy đọc quá nhiều sách chăng?

Nhân giật mình, cậu ngay lập tức thoát khỏi trạng thái thất thần và trả lời cách luống cuống:

"À dạ, bác sĩ, chị cứ hỏi đi ạ"

Bác sĩ nhăn mày, nhìn khuôn mặt đờ đẫn không chút sức sống của cậu rôi bắt đầu nói:

"Có vẻ tối qua cậu cũng thức đêm nhỉ? tôi biết thanh niên các cậu đang rất tràn trề sức sống nên không mảy may quan tâm đến sức khỏe của mình, nhưng cậu cũng phải chú ý hơn vì nhiều người như cậu đã lãng phí cả tương lai trong bệnh viện rồi đấy"

"Dạ, bác sĩ"

"Về việc hồi nãy, cậu có nói cậu đã trải qua một chuyện khiến cậu cảm thấy kỳ lạ dạo gần đây nhỉ? có thể cho tôi biết cậu đã gặp phải chuyện gì không?"

Bác sĩ nhìn thẳng vào đôi mắt nâu điển hình của người Châu á, nằm trên gương mặt tương đối bình thường kèm một chút thâm dưới mí mắt của thanh niên, một gương mặt đờ đẫn lạ kỳ. Nhân suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Dạ thưa bác sĩ, vào hôm nhận được điểm thi tốt nghiệp em có bị sốc dẫn đến bất tỉnh nhân sự. Trong lúc bất tỉnh thì em có nhớ lại vài ký ức lúc nhỏ nhưng những ký ức đó khá là bình thường, em cũng không biết tại sao sau vụ sốc đó thì dạo gần đây em thường cảm nhận một số thứ khá kỳ lạ, khó mà diễn tả cảm giác đó ấy lắm ạ, mong bác sĩ thông cảm cho em."

"Cậu làm bài kiểu gì mà sốc đến mức ngất đi thế?"

"À haha, tại điểm em cao quá ấy mà"

Nhân vừa cười vừa gãi đầu tự giễu "bà bác sĩ mà biết điểm mình chỉ đủ đi học ở Bộ quốc phòng với Bộ xây dựng chắc bả cười cho thúi mũi mất."

Bác sĩ nhìn Nhân rồi trầm tư một chút, cô lấy bút vừa ghi vào sổ khám bệnh vừa nói:

"Tâm lý cậu có vẻ như vẫn còn chấn động sau cú sốc nên nó sẽ nhạy cảm nên cậu dễ cảm nhận được những giao động nhỏ trong bầu không khí nên khiến cậu cảm thấy kỳ lạ thôi, tôi sẽ kê cho cậu vài ngày thuốc ổn định tâm thần, cậu về nhà uống sau ăn sáng tối kết hợp tự theo dõi bệnh tình của mình, sau một tuần uống thuốc hãy đi tái khám lại."

Sau đó bác sĩ đưa sổ khám bệnh cho Nhân rồi dặn dò một số thứ liên quan đến việc uống thuốc, Nhân cũng không nán lại lâu, cậu đứng dậy đi ra lấy thuốc, trước khi mở của phòng khám, Nhân quay lại nhìn vào vai của vị bác sĩ tâm lý kia, trong đầu cậu thoáng nghĩ: "kỳ lạ, sao trên vai bác sĩ lại có một cái tay nhỏ như em bé nhỉ, hay đó là cái ống tai y tế kiểu mới ta, thôi kệ đi mua thuốc rồi chuồn đi net đã dạo này không chơi game ngứa cái tay quá..."

Sau khi lấy thuốc xong, Nhân nhét thuốc vào túi đeo chéo, chạy thẳng ra nhà xe bệnh viện, cậu chạy con xe 50 cạt tàn được gia đình mua từ 2 năm trước, cứ như vậy phóng thẳng đến tiệm net gần bệnh viện nhất, vừa đi Nhân vừa nghĩ: "Hình như net này hơi xa nhà thì phải, lúc về chắc cũng cỡ 10h tối, không biết có bị chửi không, mà thôi kệ đi điểm mình thì làm ăn được gì, xõa cho đã rồi về đi bộ đội là được. Rủ thêm thằng Huy chơi cùng nữa, nhà nó gần đây mà."

Nghĩ là làm, Nhân gọi ngay cho Huy nhưng không nhận được hồi âm, Nhân tức giận chửi đổng:

"Mẹ nó, thằng này hay ta, nay cũng biết bơ anh em à, không đi tao đi một mình, kệ mày."

Nhân tới tiệm net, cu cậu chìm đắm trong game tới tận 7 giờ tối, tới khi hết tiền mới ủ rũ bước ra, đến nhà xe, một khung cảnh đáng sợ đập vào mắt cậu, đèn điện chớp tắt liên hồi, dù bình thường người chơi đêm rất nhiều nhưng hôm nay chỉ có lác đác vài cái xe nằm hiu quạnh, chỗ để xe của cậu cũng nằm khá xa chỗ bảo vệ đứng, một khung cảnh đối với người thường thì rất bình thường nhưng đối với Nhân, trong mắt cậu tràn đầy những cái bóng đen thui thủi như than. Nhân sợ hãi: "Trời má, rõ ràng hồi chiều vẫn bình thường sao mới chơi net xong là nó rõ vậy nè, mấy cái đen đen đó không lẽ là ma? Đừng có đùa chứ, sao mình dám lại đó lấy xe trời. Cái nhà xe này xây trên nghĩa trang hay gì vậy, sợ vãi, nhanh nhanh chạy thẳng ra lấy xe rồi chạy đi chắc không chết đâu."

Nhân mồ hôi ướt đẫm lưng, nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng về phía đỗ xe, leo lên, cắm chìa khóa chạy thẳng về phía bác bảo vệ, trả vé rồi chạy một mạch về nhà bằng đường chính, cậu không dám đi đường tắt mà cậu hay đi nữa vì ngày càng trễ, cậu càng thấy nhiều cái bóng đen hơn, và hình như trong mắt cậu, nó rõ ràng đến vài phần chân thực.

Sau một hồi chạy xe, cậu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, sắp xếp lại các tình tiết trong đầu: "Má ơi, con sợ! không lẽ bác sĩ kia nói sai sao, đó không phải do mình tưởng tượng ra, rõ ràng chúng có thể chuyển động và làm mấy cái việc nó kỳ dị vô cùng, mình thậm chí còn nghe nó nói nữa, cái giọng của nó đáng sợ vãi, rốt cuộc tụi nó là ma hay chỉ là do mình tưởng tượng ra thôi vậy?"

Những suy nghĩ dù đã có chút rõ ràng nhưng cũng rối không ít của Nhân đột ngột dừng lại rồi bị chen ngang bởi một dòng suy nghĩ: "Chết, hình như trên đường về nhà mình bắt buộc phải đi ngang qua một ngôi miếu bỏ hoang, hình như có lời đồn do nơi đó bị ám nên mới bị bỏ hoang..."

Suy nghĩ cắt ngang ấy làm cho khuôn mặt Nhân căng ra hơn bao giờ hết, cậu bắt đầu cảm thấy sống lưng có một dòng điện giật qua, lúc này, cậu mới để ý xung quanh vắng tanh, bên phải là một ngôi miếu hoang tàn, mắt Nhân đảo qua lại rồi dừng lại trên một cái bóng đỏ thẫm đứng giữa mái của ngôi miếu.

Cái bóng đỏ thẫm ấy dần dần rõ ràng từ ngoài vào, nó mang theo vài chục đôi chân, tay trẻ sơ sinh lổm chổm xung quanh cái thân hình đỏ loét với vô số vết thương rỉ máu, nó có một cái đầu chính giữa nhìn như một sư thầy liên tục tụng phật kinh, trên nó ký sinh vô số cái đầu nhỏ như như ngón tay cái người lớn trông như bào thai. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này cặp mắt Nhân căng ra, cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp các dây thần kinh, đầu cậu không thể nào suy nghĩ bất cứ thứ gì ngoài "phải chạy". Nhưng đột nhiên có một lực lực lượng vô hình kéo cả nhân cùng xe té nhào trước cổng ,do xe đi chậm nên tay cậu chỉ bị rách nhẹ do đỡ lại lực lúc té xe, không chờ cho cậu bình tĩnh, trực giác mách cậu phải nhìn vào cảnh cổng cũ kỹ trước miếu, lúc nãy do hoảng loạn cậu không để ý nhưng thứ kéo xe cậu té là những cái tay nhỏ bé dài như vô tận, chúng liên tục chui từ kẽ hở trên cánh cổng, một cánh tay gân guốc, xương xẩu bám được vào vạt quần của cậu kéo theo vô số cánh tay nhỏ bé khác quấn chặt lấy chân của Nhân tạo thành cảnh tượng giống như một đống giun đang quấn lại với nhau lúc nha lúc nhúc, Nhân sợ hãi hét toáng lên, cậu tuyệt vọng bám víu vào chiếc xe có vài chục ký của mình mặc cho việc cả hai đang dần bị kéo gần đến cổng miếu. Nhân cảm thấy bất lực, tuyệt vọng, dù cậu có kêu khản cả cổ cũng không ai nghe thấy, dù cậu gọi điện cho người tới cứu, thứ cậu nhận lại chỉ là thông báo vùng không có sóng, cậu chấp nhận hiện thực, ngước lên mái nhà của ngôi miếu nơi con quái vật hiện diện, các xúc tu liên tục dài ra, cái đầu chính giữa nhìn Nhân như muốn ăn tưới cậu, nó nhe ra để lộ cái lợi không răng đen thui của, nó cười một cách quái dị, chất lỏng đen từ hốc mắt và lợi nó trào ra không ngừng, nó nhìn nhân cách đắm đuối với cái hốc mắt trống không, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười kỳ dị nghe như tiếng hàng trăm đứa trẻ than khóc.

Giờ đây Nhân hiểu ra rằng, sau cánh cổng kia chính là mười tám tầng địa ngục đang chờ mình, giờ đây cảm giác của cậu cực kỳ chân thực, có lẽ nhờ sợ hãi, tức giận 2 cảm xúc này kết hợp tạo ra liều adrenaline cực mạnh giúp cậu bình tĩnh vào giây phút cuối đời. Đầu câu giờ có vô số suy nghĩ ngổn ngang: "Biết vậy mình đã tập trung ôn thi rồi, nếu vậy có lẽ không bị sốc dẫn đến cái cảnh tượng bây giờ. Con xin lỗi mẹ, con chưa đền đáp công ơn dưỡng dục mà..., không biết thằng Huy sao rồi, sao nó không bắt máy nhỉ? Có nó ở đây thì tốt quá..."

 Một con dao chặt xương đột ngột bay đến, cắt thẳng vào đám tay lúc nhúc đang kéo lê cậu thanh niên, đến đây mạch suy nghĩ của Nhân cũng bị cắt đứt bởi cảm giác nhẹ nhõm ở chân trái, nơi rõ ràng đã bị bám chặt lúc nãy. Nhân nhìn xuống chân của mình, thấy những bàn tay nhỏ đang dần tan biến thành những đám khói đen, kèm theo đó là tiếng thét chói tai khiến cậu phải ngay lập tức bịt tai lại, tiếng thét ấy nghe như tiếng của loa hỏng khi bật âm độ lớn nhất. Chịu đựng, Nhân để ý đến con dao đồ tể to như bắp đùi người lớn nằm cách chân cậu chừng 5cm khiến cậu chững một nhịp: "có người vừa cứu mình, hình như mình cũng xém mất chân do con dao đó thì phải? Mà ai cứu mình vậy?"

 Đột nhiên có tiếng nói cất lên đằng sau cắt ngang mạch suy nghĩ của Nhân:

 "Mạng cậu lớn đấy, may mà bọn ta nhận được nhiệm vụ thanh tẩy con quỷ này."

 Nhân quay đầu lại, đập vào mắt cậu là một thân hình to lớn với cái tạp dề to như cái bạt, phần bụng phình to đẩy cái tạp dề ấy căng lên như có bầu, chân và tay lộ chút da thịt đen thui như người gốc Phi, nhăn nheo sần sùi như da bà già, bàn tay hắn đeo găng đen, chân đi ủng vàng, đầu hắn đội một cái bao tải có đục hai lỗ ở mắt, phần dưới mắt có khâu vài nét chỉ đỏ tạo thành một khuôn miệng rộng, hắn ta cao lớn cực kỳ, ước chừng hai mét, điều đặc biệt là người hắn phát ra một hào quang đỏ như con quái vật đã bắt Nhân lúc nãy. Nhận ra được vấn đề Nhân đột ngột sợ hãi: "Không lẽ người cứu mình là cùng một giuộc với con quỷ kia sao, nay bao nhiêu mà xui vãi ra thế?"

 "Nay là 26 tháng 8 năm 2024, ba ngày sau khi có điểm tuyển sinh, tui đạt điểm tuyệt đối tổ hợp tự nhiên đó!"

Một cô gái trẻ với phong cách ăn mặc rất GenZ, cô để tóc 2 búi, mắt bồ câu, dưới mi mắt có ngôi sao nhỏ lấp lánh, cô mặc hoodie xám, quần đùi jean, mang tất đen, nhìn rất mê người, cô có một gương mặt thanh tú, mắt đen, tóc vàng, mặt trái xoan cùng chút tàn nhang trên hai gò má, da cô rất trắng dù trong đêm tối cũng có thể thấy cô trắng đến mức nào, đánh giá con gái nhà người ta một hồi, Nhân mới hoảng hốt:

"Cô là ai? sao cô biết tôi đang nghĩ gì?"

"Mình ấy hả, mình là Phương nha, Hà Tri Phương, còn về việc sao mình biết cậu nghĩ gì á? Bí mật đó! Trông cậu khó chịu quá hà, để mình truyền chút "nghiệp" giúp cậu chống lại cái tiếng thét này nha."

Vừa nói Phương vừa đặt tay lên ngực Nhân, cô truyền một ít luồng khí màu xám vào người cậu, sau khi luồng khí ấy tiếp xúc ngực, nó ngay lập tưc chuyển sang màu đen, luồng khí khiến đầu cậu óc tỉnh táo và cái tiếng thét kia cũng bớt đi không ít.

"Ồ, cậu chưa thức tỉnh đã có "bình" màu đen rồi, ghê nha ghê nha, mà tạm hoãn mấy cái lặt vặt sang một bên đã, xử lý xong con quỷ này xong rồi tính."

"Ngự quỷ sư chưa thu phục được quỷ dị như cháu chỉ nên đứng và xem thôi, việc thu phục con quỷ này cứ để cho ta lo."

Một người đàn ông bước ra từ sau gã đồ tể, ông ấy cao chừng trung bình, người mặc vest đen, dù đã khuya nhưng lại đeo cặp kính râm, râu ria được chăm sóc cẩn thận, rất ra dáng một mafia thứ thiệt.

"Chú à, cho con thử sức đi, không lẽ trong mắt chú hồn ma không phải quỷ dị à, dù con mới chỉ khế ước với ma nhưng nó có tiềm lực cấp tướng đó."

"Tiềm lực là tiềm lực, giờ con ma của con còn chưa thành quỷ quái nữa thì làm được gì con quỷ lính kia chứ, cứ giao ông chú già này đi, nếu con muốn tham gia thì tốt nhất là nên hỗ trợ chú từ xa bằng thuật thấu tâm của con thôi, còn cậu chàng đằng kia, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi tôi kết thúc vụ này."

Ông chú nói với Nhân rồi bay thẳng lên lưng của quỷ đồ tể, ông ấy nắm lấy dây xích trên lưng của lão quỷ, tông thẳng vào cổng miếu, ông hét lên:

"Để ta xem coi quỷ lính thượng cấp như mày có bao nhiêu nghiệp chướng cho lão Đầu Heo biến hóa!!!"

Dõi theo bóng lưng đang bay thẳng lên đỉnh miếu của một ông chú kỳ lạ, trong lòng Nhân xuất hiện vô số câu hỏi.

"Đừng có suy nghĩ nhiều không là làm rối loạn tui đó, cất mấy câu hỏi đó vào, cậu sẽ nhận được câu trả lời nhanh thôi, giờ cậu cứ đứng cạnh canh gác cho tui hỗ trợ ông chú diệt quỷ là được."

Vừa nhìn vào khung cảnh trông như địa ngục này, ty tỷ các xúc tu hình thành một mái vòm bao bọc cả ngôi miếu cùng các vết đao khí liên tục cắn xé xung quanh ấy, lòng Nhân như nổi sóng cuộn, cậu lẩm bẩm một mình:

"Rốt cuộc thế giới này là sao vậy? cuộc sống bình thường của mình không lẽ sẽ kết thúc tại đây sao? mà thôi sống bình thường để làm gì cơ chứ, cỡ như mình thì có cái làm là tốt lắm rồi, giờ phải chuẩn bị tinh thần thôi hướng đến một cái tương lai có lẽ là không sáng lạng cho lắm, thậm chí là tối tăm, dị dạng cũng nên."

Vừa nói cậu vừa ngước nhìn vào trận chiến, mặt lấy lại tinh thần, nỗi sợ cũng tan biến, mặt Nhân giờ như là đang hớn hở chờ đợi cuộc hành trình phía trước của mình, có lẽ lòng Nhân bây giờ cũng chẳng màng đến phân vân lựa chọn nữa rồi.