Chương 6: Sato Kaito (1)

Những tiết học nhàm chán vào chiều thứ bảy nhanh chóng được thay thế bởi tiếng ồn ào của học sinh ra về. Như đã thống nhất với nhau từ trước, tôi, Nakamura và Sato hiện tại đang trên đường hướng về nhà cậu ta để chuẩn bị cho buổi luyện tập tối nay. 

“Nhìn nè nhìn nè Sato, Hasegawa! Đây là loại bánh quy giới hạn đang được quảng cáo rầm rộ hiện nay đấy. Bố mẹ tớ vừa mới trúng thưởng hôm qua xong.”

“Thật vậy ư! Vậy tí chia cho tớ một chút nhé, tớ chưa từng thử loại bánh này bao giờ cả.”

“Đã bảo cậu tự ăn đồ của mình đi rồi mà, đây là phần của tớ và Sato.”

“Đừng vậy mà Nakamura! Xin cậu đó!”

Tôi ngay lập tức bày ra vẻ mặt cún con, Nakamura trông thấy vậy bật cười mà không nỡ bỏ rơi tôi.

“Đùa thôi, tí tớ sẽ chia cho cậu một chút mà, vậy nên không cần bày ra vẻ mặt đấy đâu.”

Tuyệt! Lúc nào sử dụng khuôn mặt này cũng khiến Nakamura mềm lòng cả. Bánh quy giới hạn hẳn sẽ ngon lắm đây.

Trong khi tôi và Nakamura đang trêu đùa nhau thì ở bên cạnh, Sato vẫn chỉ lẳng lặng cúi đầu đi theo chúng tôi mà không nói gì. Không lẽ cậu ta vẫn còn bận tâm về chuyện hôm qua sao?

Nói thật tôi không giỏi phá vỡ bầu không khí kiểu này lắm, nhưng không thể để người anh em của tôi mãi như này được.

“Nhắc mới nhớ, dù mày học cùng trường bọn tao nhưng nhà lại cách khá xa trường nhỉ? Sao không học ở gần nhà thôi cho đỡ phải di chuyển nhiều.”

Nhà của Sato cách trường khoảng chục cây số, phải đi qua hai ga tàu mới đến khu vực nơi cậu ta sống. Sau khi xuống tàu, dù đã đi bộ được một lúc xong tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu là sắp đến nơi.

“Đơn giản cao trung Naga là nơi có chất lượng học tập tốt nhất ở đây thôi. Trường gần nhà tao không có hệ thống lớp chuyên cũng như môi trường học tập tốt như ở Naga.”

“Mà, với tính cách mày thì hẳn là vậy nhỉ.”

“Quan trọng hơn, sắp đến siêu thị gần nhà tao rồi, tối nay mày và Nakamura muốn ăn gì?”

Lúc đón Sato ở lớp S, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rằng sẽ ghé qua siêu thị trước để chuẩn bị chút đồ cho bữa tối. Dù sao chút đồ ăn vặt mang đi từ nhà không thể nào khỏa lấp được ba chiếc bụng đói của học sinh cao trung được. 

“Gì cũng được, miễn là có cái ăn thì tao không ý kiến gì đâu. Trông chờ vào mày hết đấy Sato.”

“Mày thật là… vậy còn cậu thì sao Nakamura?”

“Hmm... tớ cũng không thật sự muốn ăn gì lắm, có gì ra siêu thị vớ được gì thì hay cái đấy.”

“Hai cậu… quả thật rất hợp nhau đấy biết không?”

“Chúng tớ không hề hợp nhau!” Tôi và Nakamura đồng thanh lên giọng.

“Rồi rồi sao cũng được, siêu thị ngay trước mặt chúng ta rồi kìa, vào mua gì đó nhanh nhanh rồi đi thôi.”

Sato thúc giục bọn tôi vào mua đồ trong khi cậu ta nhanh chóng lấy xe đẩy hàng và tiến vào siêu thị. 

______________

“Để xem nào, khoai tây, cà rốt, hành tây… đủ rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn cà ri nhé Hasegawa, Nakamura.”

Sato lúc này, một tay xách đồ, tay còn lại cũng không rảnh rỗi là mấy khi vẫn đang kiểm tra lại hóa đơn, cậu ta bước đi chậm rãi trong khi nói cho chúng tôi dự định về bữa tối. 

Cà ri à, nếu có thể tôi mong Sato sẽ làm nó ngọt chút, mà nay tôi là khách nên tôi sẽ không đòi hỏi gì nhiều. Tôi khá trông chờ vào tài nghệ nấu nướng của thằng này đó.

Quay sang Nakamura, hai tay cô nàng đang xách một chiếc túi lớn, trông như thể sắp rách làm đôi đến nơi rồi. Mua gì mà lắm thế nhỉ? Để xem nào.

Táo, socola, củ cải, dưa muối, mướp đắng, cá khô, bột mì, siro dâu, nước có ga… từ từ khoan đã, sao trông nó chẳng ăn khớp gì với nhau vậy? Cô ta định làm gì với đống đồ đó thế?

“Này Nakamura, tối nay cậu định làm bao nhiêu món mà mua một đống đồ thế?”

“Đâu có, tối nay tớ sẽ chiêu đãi hai cậu món bánh táo gia truyền do tớ nghĩ ra! Đảm bảo hai cậu chắc chắn sẽ phải lác mắt cho xem.”

“Khoan đã vậy đống đồ đó… là để phục vụ cho duy nhất việc làm bánh táo?”

“Chính xác!”

Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con, xuân này con không về rồi. 

Tôi thề là ngay cả một người không giỏi giang gì trong việc bếp núc như tôi cũng biết rằng, tạo nên một chiếc bánh táo với đống đồ đó là một tội ác. Cô ta thực sự đang có ý tưởng quái quỷ gì vậy? Tôi thực sự không dám nghĩ tới.

Khả năng trận quyết đấu ngày mai đã có kết quả rồi, địch chưa đánh đến nhà mà quân ta đã tự diệt lẫn nhau rồi.

“Ê này Sato, làm ơn hãy nói gì đó với Nakamura đi... không cô ta sẽ giết chúng ta bằng món bánh táo gì đó mất. Tao thực sự không dám tưởng tượng đến viễn cảnh một khi Nakamura làm ra thành quả đâu.” Tôi lén lút thì thầm với Sato.

Sato, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện nãy giờ giữa chúng tôi, quay sang nhìn đống đồ của Nakamura mà bất giác run rẩy.

“C-chịu thôi, ta không nên cướp mất sự tự tin của cậu ấy. Nhìn xem, Nakamura có vẻ đang quyết tâm lắm.”

“Vậy là mày định để quân ta tiêu diệt mình trước khi giặc đến nhà ấy hả!”

“Đ-đâu có, chắc sẽ không sao đâu. Kiểu gì chả phải có người thử rồi thì Nakamura mới dám tự tin làm cho bọn mình chứ đúng không? Nếu vậy chắc sẽ ổn thôi….”

“Chắc gì người thử món bánh táo đó còn sống hả!”

Tôi thực sự tuyệt vọng rồi. Đấng cứu thế ơi, nếu ngài thật sự tồn tại thì không còn lúc nào phù hợp hơn lúc này để cứu chúng con đâu. Con thề nếu sống sót sau vụ này, con sẽ cải tà quy chính mà. 

“Dù sao đi nữa thì… ta đến nơi rồi Hasegawa, Nakamura. Đây là nhà tớ.”

Quá mải đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng, tôi không nhận ra rằng bọn tôi đã đến nhà Sato từ lúc nào. Để rồi sau đó tiếp tục được một phen hoảng hồn tiếp.

“Thế này… thì làm sao còn có thể gọi là nhà nữa Sato...”

Đập vào mắt tôi lúc này là một tòa biệt thự mang dáng dấp cổ kính nhưng không kém phần hiện đại. Phía trước là khoảng sân vườn mà nếu chỉ nhìn từ xa, tôi sẽ ngỡ rằng đây là một sân vận động phục vụ cho các giải đấu bóng chày chuyên nghiệp. Ở phía trung tâm, các đài phun nước nối đuôi nhau xòe nở từng làn sóng nước lấp lánh như những viên đá sapphire, kết hợp cùng những khoảng đường được lát bằng gạch đỏ nguyên chất, trông không khác gì đang trải thảm đỏ cho các diễn viên nổi tiếng. Trong cảnh xế chiều của một ngày hè tháng 5, tất cả như để tô điểm thêm cho sự tráng lệ và huy hoàng của tòa biệt thự. 

Tuy nghĩ là vậy xong, cảm giác của tôi về nơi đây lại có chút gì đó u ám khó tả. Mặc dù giờ cũng đã tầm chiều tối nhưng không hề có chút ánh sáng nào phát ra từ ngôi nhà cả. Tất cả chỉ là một màu đen sâu thẳm mang chút gì đó cô đơn. Tôi đã nghĩ rằng với điều kiện kinh tế khá giả cộng thêm căn nhà to chà bá như vậy, bố mẹ cậu ta ít nhất cũng phải thuê 2-3 người giúp việc gì đó, vì có vẻ họ là những người khá bận rộn.

Sato thấy tôi đứng ngơ ngác cũng chẳng buồn giải thích, thành thục mở chiếc cổng sắt to tướng bằng vân tay rồi nhanh chóng dẫn đường cho chúng tôi vào.

Nakamura cũng không khỏi bất ngờ mà lên tiếng hỏi.

“Đây là nhà cậu sao Sato? Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn sống trong căn biệt thự này à?”

“Mà... đúng là thế thật, ba mẹ tớ khá có điều kiện nên họ cũng chẳng ngần ngại vung tiền cho mấy thứ như này đâu.”

Thế này còn là khá có điều kiện gì nữa, dám chắc bố mẹ cậu ta phải làm to lắm mới xây được căn biệt thự như này.

Chúng tôi nhanh chóng tiến vào trong nhà sau một loạt thao tác xử lí khóa điện tử của Sato, quả là nhà giàu có khác, đến công nghệ bảo mật cũng phải là hiện đại nhất.

Đèn cảm ứng theo sau đó chiếu sáng cả căn nhà, và đó là lúc tôi nhìn rõ nhất thiết kế nội thất bên trong.

Phòng khách được thiết kế một cách ấm cúng nhưng không kém phần sang trọng với bộ bàn ghế được làm hoàn toàn bằng gỗ lim, chiếc tivi cong đời mới nhất cùng hai bộ tủ được trang trí bởi những chai rượu đắt tiền. Kế đến là khu nhà bếp hiện đại được trang bị hai chiếc tủ lạnh lớn, bốn bộ bếp từ cùng nhiều thiết bị khác như lò nướng bánh, máy hút mùi hay máy rửa bát. Trông có khác gì nơi tổ chức các cuộc thi nấu ăn không chứ.

“Mấy cậu còn định ngắm nghía đến khi nào nữa vậy? Ra phòng khách làm gì đó đi để tớ nấu bữa tối.”

“A xin lỗi! Để tớ giúp cậu Sato, Hasegawa chịu khó ngồi chơi một mình nhé. Trải nghiệm được nấu trong một căn bếp như này không phải lúc nào cũng có đâu.”

“Thế cũng được, vậy mày chịu khó lướt điện thoại hay kiếm gì đó chơi đi nhé Hasegawa. Trong tivi có đủ thể loại game đời mới nhất cho mày đấy, cứ bật lên mà chơi không phải ngại đâu.”

Này này, hai người làm tôi cảm thấy như mình là gánh nặng vậy. Mà sao mày còn để Nakamura vào bếp hả thằng kia? Với đống đồ đó mà mày còn tin tưởng cô ta hơn cả tao à?

Anh em với nhau thế đấy, chả bù cho việc tao lo lắng cho mày từ nãy đến giờ. Đã vậy thì thằng này không thèm quan tâm nữa, chúng mày thích làm gì thì làm. Tranh thủ làm vài trận liên chiến mệnh vậy.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi đã có thể ngửi thấy mùi cay thoang thoảng của cà ri trong không khí. Thơm thật đấy, chắc sẽ ngon lắm đây.

“Hasegawa! Xong trận chưa, vào ăn thôi.” Sato lớn tiếng gọi tôi.

“Xong rồi xong rồi! Đợi tao tắt máy đã rồi vào ngay.”

Nhanh chóng chạy đến bàn ăn, nơi Sato và Nakamura đã ngồi sẵn chờ, trước mắt tôi là ba đĩa cà ri bò kết hợp cùng trứng omurice thơm phức, kèm thêm đó là nước có ga chúng tôi đã mua ở siêu thị. 

“Cậu chậm quá đó Hasegawa! Ngồi xuống đi, tớ muốn thử cà ri của Sato lắm rồi.”

“Đến rồi đây! Mời cả nhà dùng bữa nha!”

Tôi xúc một thìa to cho vào miệng, và ngay lập tức vị cay nhè nhẹ cùng hương thơm của hương quế lan tỏa trong khoang miệng tôi. Thịt bò mềm mại, nước sốt đậm đà hòa quyện với từng hạt cơm dẻo và trứng omurice béo ngậy dường như đánh thức mọi vị giác trong người tôi. Một sự thỏa mãn mà rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được khiến tôi không thể nào ngừng ăn cả.

“Thật sự đỉnh của chóp Sato! Tao không ngờ mày có thể làm ra một món ăn tuyệt phẩm thế này!”

“Công nhận, cậu tài thật đấy Sato! Nó ngon đến mức làm tớ cứ ngỡ đang đi ăn ở một nhà hàng sang trọng nào đó vậy.” Nakamura tấm tắc khen cùng với đôi mắt lấp lánh.

“Đúng đúng! Tao cảm thấy như mình có thể nốc liền ba bát cà ri ngay bây giờ mà chưa hết thèm. Nếu sau này mày có ý định mở nhà hàng, tao chắc chắn sẽ trở thành cổ đông số một của mày!” 

Có vẻ không kịp phản ứng với những lời khen đột ngột đến tới tấp từ chúng tôi, hai bên má Sato thoáng chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. 

“Mấy cậu quá khen... chỉ là món cà ri bình thường thôi.”

“Chả có món bình thường nào mà ngon như này đâu Sato!”

Sato ngại ngùng ra hiệu chúng tôi ăn nhanh kẻo nguội trong khi quay mặt sang chỗ khác, thằng này công nhận dễ xấu hổ thật đấy.

Cơ mà sao tôi vẫn có cảm giác dường như mình đã quên điều gì đó rồi nhỉ.

“À mà đừng ăn nhiều quá nhé Hasegawa, vẫn còn món bánh táo cá khô đang nướng trong lò của tớ ý.”

“Bánh táo… gì cơ Nakamura?”

“Bánh táo cá khô chứ còn gì nữa, cậu chưa từng ăn bao giờ à Hasegawa?”

Tôi không nghe nhầm ấy chứ, bánh táo cá khô là món quái quỷ gì vậy? Ai lại muốn ăn thứ đó chứ. 

Tôi toát mồ hôi lạnh mà hướng mắt về Sato, cậu ta né tránh ánh mắt tôi nhưng vẫn ra hiệu rằng “sẽ ổn thôi”. Ổn ổn cái đầu mày đấy, mày thì có thể ổn nhưng tao thì không. 

“A bánh chín rồi, hai cậu đợi chút để tớ lấy ra luôn.” 

Vào lúc Nakamura mở lò nướng bánh, một mùi chua nặng xộc thẳng vào sống mũi tôi, khiến tôi cứ ngỡ mình sẽ bất tỉnh ngay tức khắc. Cái món gì mà vừa khét vừa nặng mùi vậy chứ?

Để có thể miêu tả chính xác thì tôi nghĩ nó giống như món cá trích thối của Thụy Điển, dù chỉ mới xem qua youtube nhưng tôi nghĩ nó cũng không khác gì món bánh của Nakamura là mấy đâu.

Mà quan trọng hơn, giờ tôi phải ăn thứ này thật hả?

“Xin lỗi mấy cậu nha, tớ đặt giờ hơi trễ nên bánh hơi cháy. Mấy cậu cứ lựa lựa mà ăn nhé.”

“C-chắc không sao đâu, mày thử trước đi Hasegawa.”

Đừng đùn đẩy hết trách nghiệm cho người khác như vậy chứ thằng chó.

“Thử miếng đi Hasegawa, xong sau đó cho tớ xin nhận xét nhé.”

“T-tớ phải ăn thứ này thật à?”

“Vậy là cậu không muốn ư? Tớ đã rất cố gắng đó.”

Nakamura cụp mắt xuống, ánh mắt man mác buồn. Chơi bẩn quá đó Nakamura, cậu như vậy làm sao tôi dám từ chối chứ. 

“Đ-đương nhiên là không rồi! Cậu đã cố gắng như vậy thì tất nhiên tớ phải có lòng chứ. V-vậy thì... mời cả nhà ăn bánh nha!”

Vào khoảnh khắc đó, tôi đã biết rằng đây sẽ là quyết định khiến tôi hối hận.

________________

“Tớ xin lỗi Hasegawa! Lẽ ra tớ không nên bắt cậu ăn... là lỗi của tớ.”

Kết quả quá rõ ràng, nỗ lực ăn mấy miếng bánh đó đã phải đánh đổi bằng gần một tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh. Tôi cảm giác như mình vừa chết đi sống lại vậy.

Sau khi tôi chết dí trong nhà vệ sinh, Nakamura mới nhận ra điểm bất thường mà ngăn Sato đang toát mồ hôi lạnh chạm vào chiếc bánh, cái thằng may mắn đáng ghét.

“Cậu ổn hơn nhiều chưa Hasegawa? Uống miếng nước đi cho xuôi bụng, có cần tớ chạy đi mua thuốc đau bụng gì không?”

“Không sao đâu tớ ổn rồi... chỉ là đau bụng chút thôi ấy mà.”

“Xin lỗi cậu... đáng lẽ tớ không nên bắt cậu ăn món bánh dở tệ ấy.” Nakamura cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tớ đã bảo không sao rồi mà! Mới thất bại có một lần mà sao trông suy sụp vậy, lần sau nếu được hãy tiếp tục nướng bánh cho tớ ăn nhé Nakamura.”

Dù sao Nakamura cũng đã đổ rất nhiều tâm huyết vào chiếc bánh ấy, tôi cũng không nên quá nặng lời với cô nàng quá.

“Cậu nói thật chứ…”

“Đương nhiên rồi! Được ăn bánh do hoa khôi lớp A làm đâu phải chuyện dễ dàng.”

Chỉ là mong lần sau cậu đừng cho gì đó lạ vào là được...

“Vậy tớ sẽ cố gắng, lần sau chắc chắn tớ sẽ khiến cậu phải kinh ngạc.” Nakamura đỏ mặt lí nhí đáp lại lời tôi.

Sato cùng lúc đó chạy ra từ phía phòng nó, trên tay vẫn cầm vài vỉ thuốc đưa cho tôi.

“Mày ổn hơn nhiều chưa? Dù sao uống chút thuốc này đi, nó sẽ giúp mày cảm thấy thoải mái hơn.”

“Cảm ơn nhưng mà tao ổn rồi, không cần thuốc thang gì đâu.”

“Cứ uống đi, ai mà biết mày sẽ không đau bụng thêm lần nữa.”

Sato dí thuốc vào tay tôi, nhất quyết bắt tôi uống bằng được. Mà dù sao đúng như cậu ta nói, uống xong cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Với tình trạng này của Hasegawa thì có lẽ ta phải hủy buổi luyện tập tối nay rồi. Tớ đã sắp phòng cho hai cậu trên tầng 2 rồi, hai cậu cứ tự nhiên nghỉ ngơi nhé Hasegawa, Nakamura.”

“Mày nói gì vậy Sato? Giờ tao ổn rồi, chúng ta có thể bắt đầu buổi tập luôn được mà.”

“Bỏ đi, tốt nhất mày nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta vẫn còn chút thời gian để tập.”

“Tao hoàn toàn ổn rồi mà! Sáng mai thì còn thời gian đâu mà tập, hãy bắt đầu luôn ngay bây giờ đi.”

“Nhưng mà…”

“Xin mày đấy!”

Sao mọi người phải lo lắng cho tôi đến vậy nhỉ, miễn là chưa chết thì còn lâu tôi mới bỏ việc luyện tập.

“Vậy mở máy lên đi, chúng ta sẽ bắt đầu luôn ngay bây giờ. Để tao đi lấy ổ điện cho hai cậu vừa cắm vừa chơi.”

Phải thế chứ! Nhiệt huyết của mày biến đi đâu hết rồi vậy hả. Mọi khi năng nổ lắm mà giờ trông chẳng có chút động lực nào.

Mà thôi, cứ vào game rồi tinh thần tự khắc sẽ tăng cao.

________________

11 giờ 30 tối.

Buổi luyện tập của chúng tôi kết thúc với kết quả không mấy khả quan khi thua nhiều hơn thắng, thậm chí còn thua theo hướng thảm bại.

Có lẽ sẽ hơi ngạo mạn khi nói điều này nhưng đa phần những trận thua hôm nay lỗi chủ yếu thuộc về Sato, kể cả trong những trận thắng thì đóng góp của cậu ta là rất mờ nhạt. Khả năng di chuyển và đọc tình huống mà tôi cực kì nể phục, bây giờ tôi không còn thấy nó ở Sato nữa.

“Chúng ta nghỉ ở đây thôi, tớ buồn ngủ lắm rồi.” Nakamura nói với khuôn mặt mệt mỏi.

“Cũng muộn rồi nhỉ, vậy ba chúng ta nghỉ ở đây thôi. Phiền mày chỉ bọn tao phòng nghỉ với Sato.”

Dường như hiểu ý nhau, cả tôi và Nakamura đều không nhắc gì về các trận đấu tối nay cả. Không thể tạo nên áp lực cho cậu ấy được.

Sato dường như cũng hiểu chúng tôi, không nói gì mà lẳng lặng dẫn chúng tôi về phòng. Buổi luyện tập đã kết thúc với không khí ngột ngạt như vậy.

1 giờ sáng, nằm trên chiếc giường rộng lớn, tôi không thể ngừng suy nghĩ về Sato. 

“Sato thật sự sẽ ổn chứ?”

Nếu Sato cứ thể hiện phong độ như hiện tại, khả năng chúng tôi chiến thắng trận quyết đấu ngày mai gần như là không có. Nghĩ mà xem, đấu xếp hạng còn chưa xong thì hi vọng gì ở việc gặp hai người đã giao lưu với nhiều đội tuyển bên ngoài. 

Phải chăng, tôi đã sai lầm khi chọn Sato sao?

“Haizz... mày đang nghĩ gì vậy Hasegawa, mày cũng lỗi tùm lum ở đấy ra mà còn trách người ta. Đừng quên chính Sato đã phải hạ mình để gia nhập đội mày đấy.”

“Có lẽ mình nên uống chút nước để bình tâm lại.”

Tự nhủ là vậy, tôi bật dậy khỏi giường và đi xuống nhà bếp. 

Để không đánh thức mọi người, tôi cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể và chỉ dám dùng đèn điện thoại để mò mẫm. Tuy vậy ngay lúc tôi gần xuống dưới cầu thang, tôi nhìn thấy chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ phía phòng khách. 

“Quái lạ, giờ này còn ai ngồi ở phòng khách làm gì vậy?”

Chẳng lẽ là ma? Vô lí, với người theo chủ nghĩa duy vật như tôi thì có cho tiền tôi cũng không tin. Tò mò, tôi nấp sau tường theo dõi xem có chuyện gì. 

“Chờ đã, đó không phải Sato sao?”

Sato ngồi một mình trong căn phòng khách tối om, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình máy tính chỉ đủ để chiếu sáng khuôn mặt cậu ta. Cậu ta đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trong khi hai tay thao tác liên tục, một tay cầm chuột một tay gõ phím.

Chẳng lẽ, cậu ta đang chơi liên chiến mệnh sao?

Bộp.

Thôi chết, mải nhìn cậu ta quá mà tôi quên mất tay đang cầm điện thoại.

Sato quay mặt về hướng âm thanh phát ra, rồi không kìm được mà hét lên một tiếng với khuôn mặt sợ hãi, cậu ta nhanh chóng lùi lại ra sau vài bước trong khi cơ thể không tự chủ được mà run lên.

“Bình tĩnh là tao, Hasegawa đây. Không cần phải sợ đến thế đâu.”

Sato nhìn rõ là tôi thì mới dần dần bình tâm lại. Làm như tao là trộm hay ma gì đó không bằng. 

“Mày... giờ này mà còn làm trò gì vậy Hasegawa? Làm tao sợ hết hồn.”

“Tao định xuống bếp kiếm gì đó uống thôi, còn mày thì sao? Đang làm gì đấy?”

“À... cũng giống mày, chỉ là khó ngủ nên đi kiếm chút nước ấy mà. Tao chuẩn bị về phòng ngủ luôn đây.”

Có thằng nào đi uống nước mà lại vác nguyên máy tính theo không chứ? Nói dối thì cũng tìm lý do gì hợp lí vào.

“Trước tiên tao nghĩ mày nên hoàn thành nốt trận đi đã, đang trong liên chiến mệnh đúng không?”

Thấy không thể giấu được tôi nữa, Sato “ừm” nhỏ một tiếng rồi quay lại trận đấu còn dang dở. 

Tôi tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Sato, lẳng lặng quan sát trận đấu của nó. Suốt trận đấu, chúng tôi đều im lặng không nói với nhau câu nào.

Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc, tôi mới mở lời để phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Muốn tâm sự mỏng chút không?” 

“Mày có điều gì muốn hỏi tao à?”

“Khá nhiều đó cơ mà để sau đi. Chỉ là, mày thật sự ổn chứ?”

“Tao vẫn là tao, vẫn bình thường thôi.”

“Chẳng có ai bình thường mà nửa đêm ngồi chơi game một mình trong phòng khách đâu.”

“Làm như mày chưa bao giờ thức khuya chơi game bao giờ đấy.”

Tranh cãi qua lại một hồi, Sato bất ngờ nghiêm túc, ánh mắt kiên quyết nhìn tôi mà nói.

“Tao bảo nè, nếu… chỉ là nếu thôi. Nếu mai tao tiếp tục là tác nhân chính khiến chúng ta bại trận, khiến mày không thể hoàn thành đội hình và tham gia giải mùa hè, thì lúc đó hãy tìm thành viên khác thay thế tao nhé.”

“Đêm rồi thì đừng nói linh tinh nữa, tao không rảnh nghe mày nói vớ vẩn đâu.”

“Tao nghiêm túc đó. Nếu vì tao mà mày không thể thực hiện được giấc mơ của mình, thì tao sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình mất.”

“Dù sao rồi đến một ngày, mày cũng sẽ hối hận vì đã mời tao vào đội mà thôi Hasegawa.”

Nếu viễn cảnh đó xảy ra, liệu tôi có hối hận không?

“Hối hận à… tao cũng không biết nữa, có thể là có, cũng có thể là không. Vào lúc cảm xúc lấn át hết lý trí, có lẽ tao sẽ không tự chủ được mà nói những lời khó nghe với mày.”

“Phải rồi ha… quả nhiên là…”

"Tuy nhiên thành viên của đội, tuyệt đối dù thế nào tao cũng sẽ không vứt bỏ đâu. Sai thì ta cùng sửa, ngã ở đâu thì ta đứng lên ở đó. Giải mùa hè không được thì còn đó giải mùa đông, năm nay không tham dự được thì còn đó năm sau mà.”

“Nhưng mà… chẳng phải năm sau là lớp 12 rồi sao? Lúc đấy chúng ta còn phải chuẩn bị cho kì thi đại học nữa.”

“Thì có sao chứ, vừa ôn thi vừa tham gia giải thôi. Tuổi trẻ chỉ có một lần, đôi khi chúng ta cũng phải ‘điên’ một chút chứ. Và tao cũng đã nói với mày rồi đấy thôi.”

“Người đi rừng cho đội, nếu không là mày thì tao không cần ai cả. Không thể tham dự giải mùa hè có lẽ sẽ khiến tao hối hận, nhưng vứt bỏ mày chắc chắn sẽ khiến tao hối hận hơn cả.”

“Vậy nên đừng lúc nào cũng tự ôm hết trách nhiệm về mình như vậy. Mày làm như tao và Nakamura chưa bao giờ xử lí lỗi không bằng, thậm chí có khi còn hơn mày nhiều.”

“Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Thế mới là ý nghĩa thực sự của hai từ ‘đồng đội’ mà đúng không? Trừ khi mày vứt bỏ bọn tao, không bao giờ có chuyện bọn tao bỏ mặc mày đâu Sato.”

Sato, có lẽ do đã phải kìm nén quá nhiều, đến lúc này cậu ta đã không thể nào kìm được mà rơi nước mắt. Cậu ta nức nở, cố gắng để nói từng chữ.

“X-xin l-lỗi... vì đã không nghĩ đến cảm xúc của mày. T-thật ra khi được mày rủ vô đội, tao đã rất vui. Tao được là chính mình khi ở cùng mày và Nakamura. C-chỉ là... tao sợ mình sẽ là gánh nặng của cả đội.”

“C-chỉ là... tao sợ nếu mình thể hiện không tốt, tao sẽ không thể đồng hành cùng bọn mày nữa. Vì dù sao chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ quen biết nhau qua game.”

“Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy. Ngoài là đồng đội, chúng ta cũng là bạn của nhau mà. Đừng đánh giá tình bạn qua game thấp vậy chứ!”

Tôi đã vẫn luôn nghĩ rằng, Sato là người lạnh lùng, trầm mặc ở ngoài đời. Nhưng hóa ra nó vẫn là nó, vẫn là thằng bạn hay chửi nhau với tôi qua game lúc cả hai chưa quen biết, và là người sống nội tâm, quan tâm đến bạn bè.

“Thực ra tao đã thắc mắc từ buổi đầu gặp nhau rồi, tại sao mày luôn tự ti vậy Sato? Ý tao là, mày gần như là hoàn hảo từ gia cảnh đến ngoại hình, thành tích. Mày có thể dễ dàng kết bạn được nếu mày muốn mà.”

“Tại sao… mày luôn cô độc và u ám vậy?”

Dường như đang cố điều chỉnh lại cảm xúc, Sato im lặng một hồi lâu. Tôi kiên nhẫn chờ đợi, và rồi một lúc sau nó lên tiếng. 

“Đây sẽ là một câu chuyện dài. Mặc dù vậy, mày vẫn muốn nghe chứ?”

Tôi gật đầu chắc nịch, rồi Sato chậm rãi kể về quá khứ, về những gì đã xảy ra trong cuộc đời cậu ta.