---
Đêm buông xuống London. Trong căn phòng trọ bí mật nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn bỏ hoang, Marila đang xem lại đoạn ghi hình từ thiết bị giám sát Nala từng gắn trước khi mất tín hiệu.
Bỗng điện thoại kêu khẽ. Màn hình chỉ hiện một dòng chữ: “Không xác định.”
Marila cầm máy, khẽ cau mày.
Marila:
“Ai vậy?”
Deahan (giọng trầm và bình thản):
“Cô vẫn kiên nhẫn như xưa. Vẫn thích chờ đến phút cuối cùng mới vội vã.”
Marila đứng bật dậy, nhận ra ngay giọng nói quen thuộc dù bao năm không gặp.
Marila:
“…Deahan?”
Deahan:
“Phải. Là tôi. Và tôi biết cô đang tìm Nala.”
Marila (siết chặt tay):
“Cô ấy đang ở đâu? Anh đã làm gì cô ấy?”
Deahan (bình tĩnh):
“Cô ấy còn sống. Nhưng tôi cần cô biết điều này: Nala không phải người mà cô nghĩ.”
Marila im lặng. Trong vài giây, chỉ còn tiếng thở đều đều qua máy.
Deahan:
“Cô ấy là người của Bacos. Là tai mắt cuối cùng hắn để lại trước khi chết. Một quân bài dự phòng.”
Marila:
“Không thể nào… Nala đã vào tổ chức từ trước đó. Cô ấy trung thành.”
Deahan (lạnh lùng):
“Trung thành đến mức bí mật truyền tin? Tự ý tìm kiếm dữ liệu? Hay là cố trốn thoát khỏi tay người của tôi?”
Marila nhíu mày. Trong đầu cô, mọi chi tiết chắp nối lại.
Deahan (thêm):
“Tôi không cần cô tin. Tôi chỉ cần cô hiểu – lần này, tôi không giết người. Nhưng nếu để quá khứ quay lại… cô sẽ mất nhiều hơn một cộng sự.”
Marila:
“Anh đang đe dọa tôi?”
Deahan (dịu giọng):
“Không. Tôi đang cho cô cơ hội. Đừng nhúng tay vào nơi cô không thể rút ra được nữa.”
Cuộc gọi kết thúc. Marila nhìn vào điện thoại, rồi quay lại màn hình giám sát. Hình ảnh Nala biến mất… nhưng nét nghi ngờ giờ đã in hằn trong mắt Marila.
---