Tiếng súng vẫn vang vọng khắp hành lang ngầm. Saku và Masuki đổi vị trí liên tục, từng viên đạn xé toạc không gian, để lại những vệt khói mờ.
Saku: "Tưởng đặc công là ghê gớm lắm à?"
Masuki: "Chút nữa thôi, tôi tiễn anh về với tội lỗi của mình!"
Đột nhiên, từ bóng tối phía sau Masuki, một luồng ánh sáng xanh nhấp nháy — bíp!
Kawashina xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, tay cầm chặt thiết bị chích điện quân dụng. Anh lao tới không phát ra một tiếng động.
Kawashina: "Kết thúc tại đây."
Xẹt! Dòng điện mạnh dí vào cổ Masuki khiến anh co giật dữ dội, đôi mắt trợn ngược trước khi toàn thân ngã gục xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Saku (lau mồ hôi): "Cậu luôn đúng lúc thật đấy."
Kawashina (gắn thiết bị vào đai lưng): "Tôi không thích bị theo dõi bởi những kẻ không biết sợ là gì."
Ánh mắt hai người chạm nhau. Không có lời cảm ơn, chỉ có sự đồng thuận thầm lặng giữa những kẻ đã quá quen với máu và bóng tối.