---
Trong căn phòng với ánh đèn vàng dịu, cả nhóm bảy người của Deahan ngồi thành vòng tròn. Han đứng giữa, tay cầm máy tính bảng, ánh mắt sắc lạnh.
Han (giọng dứt khoát):
– Bốn người đang tiến đến có những đặc điểm riêng. Nghe kỹ, tôi không nhắc lại lần hai.
Cô chạm vào màn hình, hình ảnh của Haru hiện lên.
Han:
– Haru: Thiện chiến, tốc độ phản ứng cực nhanh, giỏi truy đuổi và ám sát trong đô thị. Từng là đặc nhiệm bóng ma.
Rinno (khoanh tay):
– Kẻ này để tôi xử. Tôi không thích bị bám đuôi.
Ảnh tiếp theo chuyển sang Heito — một gã cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặt đầy sẹo.
Han:
– Heito: Sức mạnh thể chất vượt ngưỡng con người, từng đấm sập cả trụ bê tông trong huấn luyện. Nhưng chậm và dễ bị khiêu khích.
Benkey (siết găng tay):
– Quăng cho tôi. Thằng đó hợp với Boxing đường phố.
Tiếp theo là Sengi, một cô gái tóc trắng, khuôn mặt lạnh băng.
Han:
– Sengi: Bậc thầy về chất độc và thuốc mê. Ra tay không dấu vết. Đừng để cô ta chạm vào người.
Kawashina (liếc sang Nara):
– Độc à? Nara, hợp với cô đấy.
Nara (cười nhẹ):
– Được. Tôi sẽ khiến cô ta nếm vị thuốc của chính mình.
Cuối cùng là Borali, một kẻ bắn tỉa thiên tài, chưa bao giờ trượt phát nào.
Han:
– Borali: Khó tiếp cận nhất. Chuyên phục kích từ xa, luôn di chuyển. Phải có người đọc được hướng gió, phản xạ nhanh.
Saku (nheo mắt):
– Tôi tình nguyện. Tên đó sẽ không thấy mặt trời mọc ngày mai.
Deahan (nhìn cả nhóm, giọng trầm):
– Tốt. Mỗi người một mục tiêu. Kết thúc gọn. Không để lại dấu vết.
Han:
– Bọn chúng nghĩ đã nắm thóp chúng ta. Nhưng chúng quên rằng... chúng ta là ai.
---