---
Sau khi nhận được tin nhắn từ Rinno, Marila cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, mắt không rời khỏi dòng chữ lạnh lùng mà Rinno gửi:
“Thằng bí ẩn đã bị xử lý. Thư phản hồi không còn nguy hiểm.”
Cái cảm giác bị kiểm soát, bị theo dõi không ngừng làm cô nổi da gà. Marila vốn dĩ là một người lạnh lùng, luôn có sự kiểm soát với mọi tình huống. Nhưng lúc này, cô cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng. Cảm giác hoang mang, không biết phải làm gì, lan tỏa trong lòng như một cơn sóng dữ.
---
Marila (thầm thì):
– Hắn ta… Hắn ta thực sự có thể làm như vậy sao?
Cô quay sang nhìn xung quanh căn phòng, nơi chỉ có sự yên tĩnh nặng nề. Mọi thứ như bị bao trùm bởi bóng tối không thể xua tan. Mặc dù cô biết mình là người có quyền lực, là người đứng đầu một mạng lưới gián điệp khắp nơi, nhưng giờ đây, Marila cảm thấy mình như một con mồi đang bị săn đuổi. Mọi động thái của cô giờ đều bị giám sát và điều khiển bởi những thế lực không thể nhìn thấy.
Marila không phải là người dễ dàng hoảng loạn, nhưng khi cảm nhận được sự không chắc chắn, sự mất kiểm soát ấy, cô không thể không cảm thấy lo lắng.
---
Marila (lẩm bẩm):
– Tại sao hắn lại làm thế này? Tại sao không chỉ kết thúc trò chơi và để mọi thứ kết thúc?
Cô đứng lên, bước đi qua lại trong phòng, lo lắng không yên. Cảm giác bị rượt đuổi từ cả hai phía, bên cạnh là Deahan và nhóm của hắn, và đối diện là kẻ bí ẩn vẫn luôn âm thầm theo dõi cô. Hắn không chỉ là một kẻ bí mật, mà còn là một cái bóng đen đang dần phủ bóng lên cuộc đời cô.
---
Marila (in đậm, không thể kiềm chế):
– Mình không thể để bị mắc bẫy này nữa! Không thể!
Marila dừng lại trước cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những bước đi tiếp theo. Liệu có còn cơ hội để thoát khỏi cái bẫy này? Hay là chính cô đang bị đẩy vào một cuộc chiến mà mình không thể thắng?
Lúc này, một cú điện thoại đổ chuông. Marila giật mình nhìn vào màn hình. Là một số lạ, không có tên trong danh bạ. Cô ngập ngừng, rồi quyết định nhấc máy.
Marila (mắt đen lại):
– Ai đó?
Giọng nói ở đầu dây bên kia là một giọng đàn ông trầm, không thể nhận ra.
Giọng đàn ông:
– Mày còn nhớ cái tên của kẻ mà mày đã giúp đỡ không? Chúng ta đang ở gần rồi đấy. Đừng quên rằng nếu mày không làm đúng như đã thỏa thuận, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Marila cảm thấy huyết quản trong người cô như đông cứng lại. Lời nói ấy như một lời cảnh báo lạnh lùng. Mắt cô chớp nhanh, rồi gắt gao bóp chặt chiếc điện thoại.
Marila (hít một hơi dài):
– Đừng dọa tôi. Mày muốn gì?
Giọng đàn ông (cười khẩy):
– Mày biết chúng tôi muốn gì. Chúng tôi muốn cái mà mày đã hứa. Và nếu mày còn tiếp tục dây dưa, sẽ không có gì ngăn cản được sự trả thù đâu, Marila.
Cuộc gọi kết thúc, để lại Marila trong sự tĩnh lặng đầy ngột ngạt. Cô đứng đó một lúc, nắm chặt tay, đôi mắt trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo.
---
Trong giây phút ấy, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác. Một phần trong cô muốn từ bỏ, nhưng phần còn lại không thể để cho tất cả những thứ mình xây dựng bấy lâu bị phá hủy chỉ vì những mối đe dọa. Cô không thể để hắn kiểm soát nữa.
Marila quay lưng bước ra khỏi phòng, quyết tâm của cô đã bắt đầu được hình thành. Một kế hoạch mới, một bước đi táo bạo. Cô sẽ không để cho mình bị tấn công thêm nữa.
---