---
Trời đổ mưa lất phất. Nghĩa trang vùng ngoại ô vắng lặng như thể bị thời gian bỏ quên. Janzo mặc áo choàng đen, tay cầm bó hoa giả cũ kỹ, bước chậm rãi trên con đường lát đá ướt mưa.
Anh dừng lại trước một tấm bia đá đơn sơ. Tên người con gái trên đó đã bị rêu phủ mờ, nhưng Janzo vẫn nhận ra ngay – cô gái của quá khứ, người từng gắn bó với Deahan… và cũng là nguyên nhân của cuộc báo thù này.
Janzo đứng yên một lúc, rồi đặt bó hoa xuống. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng anh khẽ cười nhạt.
Janzo (giọng lạnh tanh):
– Tao chẳng biết mày là ai, cũng chẳng quan tâm.
(Anh nhìn thẳng vào tấm mộ)
– Nhưng đây là lệnh. Và tao không muốn chống lại cái bóng của hắn.
Vậy nên… cứ nằm yên đi.
Anh cúi xuống, đặt một viên đá nhỏ lên tấm bia – một nghi thức ngầm trong giới tội phạm để báo hiệu "người chết đã được nhắc đến". Không phải để tưởng nhớ, mà là một lời nhắn.
Janzo (trầm giọng):
– Từ nay, tao không còn quay đầu được nữa.
Anh đứng lên, siết lại áo khoác rồi rời khỏi mộ. Đôi giày dẫm lên mặt đất ẩm ướt vang lên những tiếng nặng nề, lẫn trong tiếng gió hú lạnh lẽo như lời cảnh báo từ lòng đất.
---