Khói súng vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Tiếng súng tạm ngưng, nhường chỗ cho tiếng thở gấp và tiếng rít của kim loại va vào sàn bê tông. Kaiju dựa lưng vào bức tường sứt mẻ, mồ hôi nhỏ giọt xuống trán, nụ cười vẫn chưa rời khỏi khóe môi.
Kaiju (thở hổn hển, liếc nhìn xác địch):
– Có vẻ Maicol cũng bắt đầu nghiêm túc rồi.
Deahan bước chậm rãi qua đống xác, ánh mắt như xuyên qua màn đêm. Bỗng anh dừng lại. Trong tay một tên địch nằm gục là chiếc bộ đàm đang phát tín hiệu lặp lại.
Giọng phát ra (méo mó qua sóng điện):
– Alpha-2, phản hồi! Alpha-2, có ai nghe không?
Rinno (bước tới, cầm lấy bộ đàm):
– Chúng ta có thể giả làm đội của hắn. Lừa thêm vài thông tin.
Deahan (gật đầu, lạnh lùng):
– Làm đi.
Rinno đổi tần số, giả giọng trầm khàn:
Rinno (qua bộ đàm):
– Đây là Alpha-2. Đã có giao tranh. Nhiều tổn thất. Cần chỉ thị.
Có một khoảng lặng. Rồi giọng một người đàn ông khác vang lên, nghiêm nghị và rõ ràng:
Giọng đàn ông:
– Rút lui về điểm Delta. Tránh chạm trán thêm. Mục tiêu chính không phải tiêu diệt, mà là phân tán. Sento đang chuẩn bị bước tiếp theo. Ưu tiên: không để hắn tìm ra trụ sở tại Prague.
Deahan (lặp lại khẽ, mắt nheo lại):
– Prague...
Kaiju (nghiến răng):
– Vậy là Maicol đang muốn đánh lạc hướng chúng ta?
Deahan (giọng lạnh như thép):
– Hắn sợ. Và kẻ sợ thường để lộ nhiều hơn chúng ta cần.
Rinno (cắt bộ đàm):
– Prague là manh mối kế tiếp?
Deahan không trả lời ngay. Anh ngẩng nhìn trần nhà kho loang lổ ánh sáng, rồi quay đi.
Deahan (bước ra cửa, dứt khoát):
– Chuẩn bị. Chúng ta lên đường ngay trong đêm. Nếu Maicol nghĩ Prague là nơi an toàn cuối cùng của hắn... thì hắn sai rồi.
Kaiju đứng dậy, nạp thêm đạn. Rinno kéo lại áo khoác. Mùi máu, khói súng và bóng tối vẫn bao quanh họ – nhưng cả ba đã quá quen với điều đó.
Đêm chưa kết thúc. Nhưng trong bóng tối ấy, có những kẻ đang âm thầm lần theo dấu vết của kẻ thù... và sẵn sàng đưa mọi thứ chìm trong lửa.
---