Chap 216: Bóng Tối Trỗi Dậy

---

Cánh cửa khép lại sau lưng Thorne.

Một khoảng lặng bao trùm sàn đấu, chỉ còn tiếng bước chân trần của Deahan vang lên, lạnh lẽo, đều đặn – như tiếng đồng hồ đếm ngược tới địa ngục.

Ánh mắt anh đã đổi khác. Không còn sự lạnh lùng tỉnh táo của một người dẫn dắt. Mà là sự trống rỗng… của một con quái vật đang thức giấc.

Thorne gầm nhẹ, bước về phía trước, nắm đấm siết chặt đến rạn gân. Hắn lao đến – nhưng đó chính là lúc đôi mắt Deahan lóe sáng.

Một cước.

Nhanh. Gọn. Không báo trước.

Bốp!

Mũi giày đen của Deahan ghim thẳng vào thái dương Thorne – đúng điểm yếu chí mạng. Cả thân hình lực lưỡng của hắn bay chếch sang bên, đập mạnh xuống sàn sắt như một bao tải rách.

Không ai kịp thốt lên. Không một tiếng hét.

Chỉ có sự im lặng đến ghê rợn… như khi một kẻ săn mồi đã ra tay.

Bredkill đứng dậy, mặt ông ta sững lại. Trong đôi mắt là một thoáng hoảng hốt – rất ngắn – nhưng đủ để Rinno và Kaiju nhận ra: ông ta không ngờ Deahan lại nhanh và tàn nhẫn đến thế.

Kaiju thì thào: – Chết tiệt… đó là Deahan thật sao?

Rinno không đáp. Nhưng mắt anh nhìn xuống sàn đấu – nơi Deahan vẫn đứng đó, sát khí chưa rút lại. Lồng ngực anh phập phồng nhẹ, bàn tay nắm hờ. Nhưng không ai dám bước vào. Vì quỷ dữ đang thức tỉnh.

Deahan cúi nhìn Thorne đang bất tỉnh, máu rỉ ra từ thái dương hắn, rồi anh ngẩng lên nhìn thẳng Bredkill – ánh mắt sắc lạnh, khinh miệt:

Deahan: – Nếu đây là kẻ mạnh nhất dưới trướng ông… thì ông nên lo trước khi tôi quyết định lật cả cái bàn cờ này.

---