---
CHIỀU MUỘN – BỜ BIỂN NEW YORK – VÙNG BIỆT LẬP
Gió thổi đều. Sóng cát miết chân. Không khí mặn, khô và im ắng.
Deahan đứng trước mép nước, áo sơ mi đen nhẹ bay.
Saku ngồi lùi sau, tựa lưng vào ghế gỗ. Đôi mắt mở nửa.
Deajin – người đàn ông có ánh mắt quá khứ – tay cầm điện thoại, quay lưng lại hai đứa.
Deahan:
– Biển này yên hơn chỗ trước.
Saku:
– Cũng đỡ hơn mấy cú bom ở Brazil.
Deahan:
– Ờ.
Deajin:
– Nó bắt máy rồi.
Ông quay lại, áp máy sát tai, giọng trầm xuống.
Deajin:
– Karaz. Biển. Tới đi.
– Đừng vòng vèo. Tới là gặp.
Dừng một nhịp. Nghe xong, ông cúp máy.
Deajin:
– Mười lăm phút.
Saku:
– Ai vậy?
Deajin:
– Người từng đứng sau lưng tao trong suốt ba năm máu nhất ở Thổ Nhĩ Kỳ.
– Không phải lính, không phải bạn… mà là khẩu súng biết suy nghĩ.
Deahan:
– Karaz?
Deajin:
– Ừ. Mày chưa gặp, nhưng sắp thôi.
---
MƯỜI PHÚT SAU – ÂM XE MÁY VỌNG TỪ XA
Một chiếc Ducati xám trượt trên nền cát. Bụi tung lên.
Người ngồi trên bước xuống.
Áo khoác lính xám, tóc dài nửa mặt, tay trần, đôi mắt trầm và hiểm.
Không cười. Không chào.
Karaz. 29 tuổi. Tay bắn tỉa hạng nặng.
Hắn bước về phía ba người, chân miết từng bước chắc nịch.
Dừng lại cách Deahan đúng ba bước.
Karaz:
– Ngài gọi.
Deajin:
– Đây là cháu tao. Deahan.
Karaz:
– Biết rồi.
Hắn quay sang Deahan, mắt không hạ xuống.
Karaz:
– Mày là thằng đang giữ Black Dragon?
Deahan:
– Còn mày là khẩu súng tao chưa biết sẽ ngắm ai.
Karaz:
– Miễn tao không nhắm vào gáy mày là được rồi.
Saku (ngồi dậy):
– Mày hỗn vậy từ bé hả?
Karaz:
– Tao không có bé. Tao sinh ra đã biết bóp cò.
Deahan:
– Mày từng là người của ông ấy?
Karaz:
– Tao từng là bóng lưng. Là người ngồi trên mái nhà 3 ngày không ngủ, chỉ để đợi một cú gật đầu.
Deahan:
– Giờ mày có cú gật đầu đó rồi.
– Tao nhận mày. Vào Black Dragon.
Karaz:
– Tao muốn vai rõ. Không phải gác cổng.
Deahan:
– Không ai bảo mày gác cổng.
– Mày là xạ thủ. Mắt bắn tỉa duy nhất phía sau lưng tao.
Karaz:
– Được. Miễn tao được giết khi cần.
Saku:
– Câu này nghe quen quen.
Karaz:
– Mày cứ quen dần đi. Tao ở đây lâu.
Deajin (nhìn ra biển):
– Nó không trung thành đâu, nhưng nó không phản.
Deahan:
– Vậy là đủ.
Karaz (lùi lại nửa bước):
– Tao có cần báo danh ai không?
Deahan:
– Không. Mày chỉ cần nhớ: tao không lập lại mệnh lệnh hai lần.
– Và tụi tao không ngại tiễn người về cát.
Karaz (nhếch mép):
– Tao sinh ra từ cát.