CHAP 301: ĐÊM TUYÊN CHIẾN

---

21H00 – TRỤ SỞ BLACK DRAGON – SẢNH LỚN

Đèn vàng rọi xuống từng khuôn mặt. Không ai nói. Không ai rời mắt khỏi Deahan, người đang đứng ở chính giữa.

Deahan (nhìn mọi người, chậm rãi): – Tất cả sẵn sàng chưa?

Rinno (đứng khoanh tay):

– Chờ mệnh lệnh.

Saku (gật đầu):

– Người. Xe. Vũ khí. Đủ cả.

Kawashina:

– Các cánh đều đã kiểm tra xong. Đường đi không có mai phục.

Karaz (cười nhẹ, giọng ngông):

– Tao lên đạn rồi.

Kaiju (vỗ báng súng vào vai):

– Tối nay... vui à nha.

Oshina:

– Noel đéo cần cây thông. Tao cần chiến.

Benkey (cột băng tay, ánh mắt nghiêm):

– Lần đầu tiên tao không muốn đấm để khoe mẽ. Tao muốn đấm để sống sót.

Deahan:

– Tối nay... không ai được chết.

– Nhưng nếu phải giết... thì giết dứt điểm.

Cả sảnh im lặng trong một nhịp thở.

Điện thoại Deahan rung lên.

Anh nhìn màn hình. Một cái tên: Jam.

---

CUỘC GỌI – 21H03

Jam (giọng chậm, lịch sự nhưng cay độc):

– Đừng đem súng tới, Deahan.

– Tao không muốn máu quá nhiều.

– Chỉ cần đôi tay… và một cây gậy sắt là đủ.

Deahan (giọng lạnh băng):

– Mày có chắc không?

Jam:

– Tao chắc chắn về danh dự của tao.

– Và… vì tao muốn nhìn thấy bản chất thật sự của cậu. Không có súng, không có lệnh bắn.

– Chỉ là da thịt, xương gãy, và tiếng thở gấp trong đêm Noel.

Deahan:

– Mày chơi trò tâm lý với nhầm người rồi.

Jam:

– Không đâu. Tao chọn đúng người.

– Tối nay, tao sẽ mở cánh cửa cho cậu bước qua.

– Để rời khỏi Black Dragon.

Deahan (tắt máy):

– Cút.

---

SẢNH – NGAY SAU CUỘC GỌI

Rinno (nghiêng đầu):

– Lại trò vặn não à?

Deahan:

– Nó muốn tao không đem súng.

– Chỉ dùng tay và gậy.

Benkey (nhếch mép):

– Cây gậy sắt trong tay tao là án tử hình cho tụi nó rồi.

Karaz:

– Mày cần tao bắn không?

Deahan:

– Không. Tao muốn đấm.

– Tao muốn tụi nó cảm thấy từng cú đấm của Black Dragon nặng thế nào.

Kaiju (vừa đeo bao tay, vừa lẩm bẩm):

– Đêm nay… tụi nó sẽ ước mình chưa từng sinh ra.

Deahan (nhìn tất cả):

– Lên xe.

Oshina:

– Tới địa ngục nào đây?

Deahan:

– Xưởng sửa xe bỏ hoang. Harlem.

---