---
BUỔI TRƯA – QUÁN BLACK SPIN – MANHATTAN
Cửa kính bật mở.
Karaz bước vào, chiếc áo da màu tro bạc phủ bụi đường dài, mắt đeo kính đen, dáng đi chậm rãi mà dứt khoát. Đôi giày lấm bụi và giọng nói trầm quen thuộc vang lên:
Karaz:
– Lấy cho tôi… một ly nước đá.
– Đường đi dài quá… cổ họng khô như giấy nhám.
Oshina (đang lau bàn, ngẩng lên sửng sốt):
– Thằng quỷ này?!
– Mày về rồi đó hả?!
Kaiju (từ trong quầy bước ra):
– Ê ê ê!
– Mày biết mày đi bao lâu không? Gần cả tháng đấy, làm tụi tao tưởng mày bị kẹt ở Mexico!
Karaz (ngồi xuống ghế, tháo kính, liếm môi):
– Tao đi học bắn, không đi chơi.
– Chuyến đi… đáng đồng tiền.
Oshina:
– Vậy là mày về New York rồi.
– Gớm, nhìn mày như cowboy Texas vừa thoát bão cát vậy.
Karaz (hớp nước):
– Cũng gần gần như vậy.
– Mà này… Kawashina thế nào rồi?
Kaiju (chậm lại một nhịp, rồi gật đầu):
– Ổn rồi.
– Vẫn yếu nhưng có thể đi lại, không cần nạng. Đang ở trụ sở Black Dragon xem TV.
– Bọn tao cấm ảnh ra đường, sợ lại va đầu vào tường lần nữa.
Karaz (khẽ gật, mắt trầm xuống):
– Vậy là vẫn sống...
Oshina:
– Mày quan tâm thật à?
Karaz (liếc nhìn):
– Ờ.
– Một người chịu đứng giữa ngắm súng vì một đòn bất ngờ…
– Cũng không đến mức tệ.
Kaiju (cười khẩy):
– Mày nói chuyện như ông già 70.
Karaz (vẫn nhấp nước):
– Mày biết tao vừa được một ông già 68 chửi suốt mấy tuần không?
Oshina:
– Vãi... ông nào chửi được mày hay vậy?
Karaz (nhếch môi):
– Một sư phụ. Một kẻ sống sót qua ba cuộc chiến và dạy tao rằng...
– "Súng không chỉ để giết người, mà còn để biết mày đang sống sót vì điều gì."
Kaiju (gật gù):
– Nghe có vẻ ngầu đấy. Nhưng giờ mày về rồi, chuẩn bị... chiến tiếp đi là vừa.
Karaz (uống cạn ly, đứng dậy):
– Tao về trụ sở.
– Tao muốn gặp... người suýt chết.
---
CẮT CẢNH – TRỤ SỞ BLACK DRAGON – PHÒNG KHÁCH
Kawashina nằm tựa ghế sofa, chân vắt lên gối, TV đang chiếu lại đoạn phim hài cũ. Mắt anh lờ đờ nhưng vẫn ánh lên nét tinh quái.
Cửa mở.
Karaz bước vào, không nói, chỉ đứng nhìn.
Kawashina (liếc nhìn, giọng khàn):
– Tao còn sống nhé. Đừng có nhìn tao như xác trôi sông.
Karaz (ngồi xuống):
– Tao không nhìn mày như xác.
– Tao nhìn mày như một mục tiêu trụ được sau một phát bắn từ quỷ dữ.
Kawashina (cười nhẹ):
– Mày về rồi à?
Karaz:
– Rồi.
– Và tao sẽ không để mày lãnh đạn lần nữa đâu.
Kawashina (nhắm mắt, mỉm cười):
– Nghe câu đó… cũng không tệ đấy.
---