chương 0: nô lệ

Trong một căn phòng đầy mùi tinh dầu hoa hồng thơm một cách dịu dàng như đôi bàn tay của người thiếu nữ, có một mùi hương nặng nề vị kim loại mà nồng nặc như chàng trai nổi loạn hoà quyện vào với nhau. Trên sàn nhà, có hai người đang nằm, trên người họ chảy ra một thứ chất dịch đỏ, đặc xệt đẹp đến không tưởng. Ngay gần đó có một chàng trai đang cầm một cây bút sắt thấm đẫm thứ "mực" đó

Bên trong một khu chợ nô lệ, có một người nam trẻ tuổi với vóc dáng thấp bé, nhan sắc không gì nổi trội, tóc ngắn và mắt đồng dạng một màu đen kịt, chân tay hắn bị xích vào tường, đầy những vết bầm tím. Đó là tôi, Anikita. Hơn 1 năm trước, tôi là một nô lệ cấp thấp, cũng vì vậy mà chẳng có ai chịu mua tôi về cả, đến mức tôi sắp bị đem đi... Sử tử. Trong lúc tuyệt vọng thì có một cặp trung niên đi đến. Họ mặc một bộ đồ đơn giản mà cao quý, nhìn đã biết là thứ da thú đắt tiền mà tôi còn không thể mơ tới. Người nam trong hai người họ mỉm cười, nói với người bán hàng đang vô tình đi qua tôi

"Cái này bao nhiêu thưa ngài"

Người bán hàng kia cười gượng, cố nhìn sang chỗ khác

"Ôi trời, không cần lịch sự như vậy đâu. Cái này chỉ có 2 đồng vàng thôi"

"Hahaha, rẻ quá"

Ông ta lấy từ cái túi vải phẳng phiu của mình ra hẳn 4 đồng vàng, đưa cho người bán hàng. Hắn mắt kẻ bán hàng kia lập tức sáng rực những vẫn phải làm theo quy trình

"Thừa tiên rồi thưa ngài"

"Không cần trả lại đâu"

Ông ta tháo xích cho tôi, quay lưng đi thẳng ra ngoài với một phong thái ngạo nghễ

Không biết đã bao lâu trôi qua, trước mặt tôi là một dinh thự lớn. Cái này thực sự làm tôi bị choáng ngợp, nhưng thứ làm tôi choáng hơn là cái thái độ tử tế của họ. Tôi nghe nói, nô lệ bị đối xử rất tồi tệ cơ mà nhỉ... Sợ quá

bước vào bên trong, có một không khí rất... Kì lạ. Tiếng nhạc jazz tự do và phóng khoáng hoà quyện cùng mùi hương của tinh dầu gừng ấm áp và ánh nến vàng hổ phách

"Con cứ tự nhiên nhé, con chỉ cần làm mấy việc nhà thôi nhé" người phụ nữ kia mỉm cười nhẹ nhàng

"Ta là Johhan Smith, còn kia là vợ ta-Lisa Smith"

Ấm áp quá, dịu dàng quá, nhưng sao tôi lại có linh cảm... Không tốt chút nào

Cứ như vậy, gần cả năm trôi qua một cách yên bình. Những luồng khí lòng mùa hạ, những làn dó dịu dàng mùa thu rồi đến hơi thở mát lạnh của mùa đông cứ dịu dàng ôm lấy tôi với một thứ cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được. Đó là thanh thản, đó là bình yên. Nhưng tất cả mất chỉ trong một giây mà thôi. Trong lúc tôi đang đi mua đồ ăn vào buổi sáng, tôi thấy bà Smith đi cùng một chàng trai trẻ, không phải ngài Johhan và... Tôi bị phát hiện. Từ đó không còn những làn gió nhẹ nhàng, những ánh nến ấm áp. Để bịt miệng tôi, bà cô lập tôi, đánh tôi. Ông Smith cũng nhiều lần can ngăn nhưng... Cũng không được. Vào một đêm mùa thu, khi nhưng bông bồ công anh chao lượn trong làn gió dịu dàng và mềm mại như đôi bàn tay của người thiếu nữ, Lisa smith gọi tôi đến phòng riêng của bà ấy. Tôi nghĩ tôi sẽ lại bị đánh, lại bị răn đe, như thể con chim trong một cái lồng mạ vàng đầy gai, chỉ cần di chuyển, chỉ cần cử động là đã đủ để gục ngã. Nhưng lần này, tôi mang theo một con dao bếp. Tôi đâm chết ả ta, tôi đâm chết cả ngài Johhan Smith. Tôi chỉ muốn giải thoát cho ngài ấy thôi... Tôi không muốn làm như vậy