chương 5: mọi chuyện chán thật đấy

Khi tính mạng bị đe doạ một cách chắc chắn và tuyệt đối. Con người rõ ràng có thể tận hưởng những khoảng khắc cuối cùng của đời người trước khi trở về với người mẹ chung-mặt dâtd nhưng con người không thể hạnh phúc mà chờ chết như vậy. Con người luôn muốn sống, khao khát được sống, ham muốn sự sống; nhất là trong trường hợp sự sống của mình bị đe doạ, tình cảm với sự sống lại càng lên cao hơn. Tôi cũng rất muốn sống những ngày cuối đời mình một cách an nhàn lại ngôi thành này trước khi tan biến hay trở thành một phần với tên ngụy thần nào đó mà tôi cũng chẳng nhớ được. Nhưng tôi cứ buồn rầu, chẳng hiểu sao lại vậy nữa. Rõ ràng có thể hạnh phúc, rõ ràng có thể vô lo nhưng cái bình thường đó tôi lại mãi chẳng thể vươn tới mà ôm nó vào lòng

Nhật ký an tử ngày 1:

Một ngày trôi qua kể từ khi tôi đốt cốc rượu đó và đọc từ báo mà đến giờ tôi chẳng nhớ nổi nội dung, mà thực lòng, tôi cũng chẳng muốn nhớ nữa. Hôm nay cũng như bình thường thôi. Tôi cứ ăn chơi, rồi lại ngủ, rồi lại rượu. Tôi không biết gan của tôi thế nào rồi, nhưng bây giờ thì nó không còn quan trọng nữa. Nhưng hôm nay tôi thấy hơi lạ một điều, ít quán ăn mở quá, ít quán bar mở nữa, công viên, khu vui chơi cũng chẳng mở. Dĩ nhiên tôi cũng hiểu tại sao nó lại như vậy. Thực lòng tôi buồn lắm, rất buồn

Nhật kí an tử ngày 2:

Hôm nay vẫn như mọi ngày thôi, chỉ khác là ở ngoài mọi người có vẻ cởi mở hơn. Không biết tại sao, mọi người lại cứ thích ăn mặc thiếu vải trong cái thời tiết này nữa

Nhật ký an tử tối ngày 2:

Hiện tại thì tôi đang dạo phố đêm, và tôi vừa mới hỏi một cô đứng bên vệ đường là "giá bao nhiêu" thì cô ấy nói là miễn phí. Chán thật, lẽ ra tôi nên thuê gái bán hoa hêt ngày hôm nay mới đúng, mất hết cả một ngày

Nhật ký an tử ngày thứ 3:

Ngày hôm nay có một vụ rất đặc biệt. Có một lũ người trung niên nhìn có vẻ là nhân viên văn phòng cầm theo gậy bóng chày, dao và những loại vũ khí tự chế đập phá khắp phố, hiện tại hõ đã giết 3 người rồi

Tối ngày thứ 3:

Mấy tên đó bị cảnh sát bắt rồi, họ đoạt mạng tổng cộng 7 người, trong đó có một phụ nữ mang thai và một bé gái. Loài người sao có thể làm ra mấy hánh động như vậy chứ? Vì vốn họ đã như vậy, hay là vì đó là bản chất con người?

Ngày 4: đến gần lắm rồi, hôm nay tôi không ra ngoài