21-30

Trụ sở của Thần Đạt nằm ở cao ốc Vĩnh Thăng, vị trí được trời ưu ái khiến hắn có thể

ngồi thư thái quan sát trời mây xanh ngát bên ngoài.

Lúc trước khi chính phủ quy hoạch thành phố Lâm Hải, đã liệt khu vực này vào khu vực phát triển trọng điểm, sau mấy chục năm đã đã trở thành khu đô thị lớn.Nơi này quy tụ rất nhiều cao ốc sừng sững, thương giới phồn vinh, trong cao ốc tầng tầng lớp lớp những cửa hàng xa xỉ phẩm.

Phòng họp của tập đoàn Thần Đạt.

Mấy quản lý bộ phận đầu tư đang báo cáo tiến độ của dự án đầu tư mới với Tống Diệc

Châu, dự án Internet+ lúc trước đã tiến hành huy động vốn vòng hai, bởi vì bên Ủy ban chứng khoán Trung Quốc xét duyệt đã lâu vẫn không qua cửa.

“Tống tổng, ngài cảm thấy có cần phải giảm chi phí huy động vốn hay không, ảnhhưởng của một phần trăm cũng tương đối lớn.”

Một bàn cách xa nhau, người đàn ông ngồi trên ghế tổng giám lộ ra sắc mặt bình tĩnh, lại vô hình trung đè ép không khí trong toàn phòng họp.

Hắn vận một thân tây trang màu bạc, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, mạ lên một tầng ảo ảnh nhợt nhạt ở trên bả vai rộng lớn của hắn.

“Không cần.”

Tống Diệc Châu trầm tư một lát: "Hạng mục này trước mắt đã là cực hạn, một phần trăm cũng không thể thêm.”

Hắn ngước mắt nhìn về phía một người khác, nói: “Quản lý Dương, cấp dưới của anh khi nào ký hợp đồng với dược phẩm Hoa Tân?"

Quản lý Dương bị gọi tên, hoảng loạn đến sắp quỳ xuống.

"Thật... Thật ra là thế này, vừa rồi người sáng lập công ty dược phẩm Hoa Tân gọi điện thoại nói với tôi, vốn Hồng Anh ra cao hơn 20% giá giao dịch trên thị trường và họ đã ký hợp đồng.”

Văn phòng thoáng chốc yên tĩnh, không dám thở mạnh.

Quản lý Dương nói: "Tống tổng… tôi cũng chỉ vừa mới biết được, chuyện bọn họ lật lọng tôi thật sự không nghĩ tới.”

Anh ta vốn tưởng rằng Tống Diệc Châu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm hỏi: "Bên dược phẩm Hoa Tân gọi điện thoại cho anh khi nào?"

“Nửa giờ trước.”

Tống Diệc Châu lại hỏi: "Vốn Hồng Anh khi nào bắt đầu tiếp xúc với Hoa Tân?”

“Cái này... cái này…”

”Quản lý Dương không trả lời được.

Hợp đồng bị cướp có thể nói là khó lòng phòng bị, nhưng đã nửa giờ trôi qua anh ta còn

không lên tiếng, ngay cả hạng mục của mình bị bao nhiêu người mơ ước cũng không biết.

Ngón tay Tống Diệc Châu gõ nhẹ xuống trên bàn gõ, giọng nói lại lạnh tanh,

"Quản lý Dương, vị trí quản lý tài vụ này có phải anh ngồi quá lâu rồi hay không, chỉ biết báo cáo

đầu tư cổ phiếu, ngay cả bổn phận của chính mình cũng quên!"

Không chỉ có quản lý Dương, mấy quản lý khác trong phòng họp đều nơm nớp lo sợ.

Tống Diệc Châu mới tới tập đoàn Thần Đạt không quá hai tuần.

Việc đầu tư của Thần Đạt mấy năm nay ngày càng sa sút, chỉ dựa vào mấy hạng mục miễn cưỡng chống đỡ, những quản lý này cũng lười nhác bắt cá quen rồi, vốn tưởng rằng người thừa kế mới tới này tuy rằng bằng cấp cao địa vị cao, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm liên quan đến thương trường thì sẽ là hạng người dễ nói chuyện.

Lúc đầu Tống Diệc Châu cũng đúng là như vậy, khi phát biểu trong cuộc họp, len lén trao đổi khiến cho người ta cảm giác ôn hòa hữu lễ, kiên nhẫn lắng nghe.

Mấy vị nguyên lão mới có can đảm tiếp tục làm việc lười nhác như lúc trước.

Bây giờ thái độ đột nhiên mạnh mẽ, quản lý Dương cũng sắp quỳ xuống.

“Tống tổng, anh yên tâm, tôi sẽ đi tìm hiểu rõ ràng.”

“Một giờ.”

Tống Diệc Châu nói rồi.”

“Nếu không vị trí quản lý tài vụ của anh có thể đổi người Quản lý Dương vội vàng nhận lệnh.

Mấy quản lý khác cũng đi ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, vẻ lạnh nhạt

trên mặt Tống Diệc Châu trong nháy mắt biến mất, hắn xoa xoa mi tâm, đại khái cảm thấy phòng làm việc quá ngột ngạt.

Hắn kéo cà vạt, vẻ mặt nghiêm trọng không hề giảm đi nửa phần.

Vốn liếng của Thần Đạt trong mười mấy năm lười nhác đã hoàn toàn mục ruỗng, hắn có ý nghĩ thay đổi toàn bộ nhóm người này, nhưng thanh tẩy nội bộ không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Phải từ từ thôi.Tài xế kiêm nhiệm thư ký tạm thời Phương Thành đẩy cửa phòng làm việc ra, bưng vào cho hắn ly cà phê.

Tống Diệc Châu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Việc tuyển dụng như thế nào rồi?”

Câu hỏi là về tiến độ tuyển dụng thư ký và một số vị trí đầu tư.

Phương Thành nói: "Bên nhân sự đã nhận được đủ sơ yếu lý lịch, dự định tuần này tiến hành phỏng vấn.”

Tống Diệc Châu như có như không "Ừ" một tiếng.

Anh ta bưng cà phê lên, ngậm miệng. Phương Thành nhìn thấy hắn đang nhíu mày.

Vị lão phật gia này vô cùng chú ý tới cà phê, tỉ lệ nhiệt độ hơi khác biệt một chút đều có thể phát hiện, Phương Thành cũng ngóng trông thư ký mới có thể tiếp nhận công việc này, không cần tiếp tục giày vò anh ta.

Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Nghiêu gọi tới.

Phương Thành rời khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu tiếp bên tai: "Hửm?”

Hoắc Nghiêu cười khẽ thành tiếng: "Tống tổng đang làm gì vậy?”

Tống Diệc Châu đặt cà phê xuống, dựa lưng vào ghế.

“Chơi bời ở quán bar.”

Tống Diệc Châu đang chế nhạo anh, ngoại trừ công ty thì hắn có thể ở đâu.

Hoắc Nghiêu cười ha ha.

“Công ty cậu không phải đang tuyển người sao? Người anh em, tôi đề cử cho cậu một người.”

“Ai?”

“Liên Chức, chính là cô gái tôi mang đến bữa tiệc hôm đó.”

Một khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ hiện lên trước mắt Tống Diệc Châu, hắn ngừng lại hai giây, suy nghĩ không rõ ràng.

“Để dụ dỗ người đẹp của cậu vui vẻ mà đổ đến tận đầu tôi?”

“Đương nhiên không phải, tôi biết Tống tổng cương trực liêm chính mà.”

Hoắc Nghiêu nói,

“Thần Đạt vốn chỉ tiếp nhận nội bộ, cậu coi như tôi cũng cho cậu một người, có được

hay không là ở bản lĩnh của cô ấy.”

Tống Diệc Châu nói: "Cậu có lòng tin như vậy đối với cô ấy?”

Hoắc Nghiêu cười cười không đáp: "Được hay không để Tống tổng nói xem.”

“Được.”

Cuối cùng Tống Diệc Châu cũng đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, hắn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lại hiện lên một tia châm chọc rõ ràng.

Hoắc Nghiêu đây là đang bị ăn bám mà cũng không tự biết?

Khi Liên Chức đứng trước cao ốc Vĩnh Thăng, vẫn cảm thấy mơ hồ không chân thật.

Ngày hôm qua cô nhận được lời mời phỏng vấn từ HR của của công ty Thần Đạt, thời gian phỏng vấn là đúng mười giờ hôm nay.

Ngoài hưng phấn ra, hôm qua Liên Chức đã ôn tập toàn bộ tiếng Anh và tiếng Đức một lần.

Hôm nay cô mặc trang phục công sở, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong váy bó mông, dưới váy là một đôi chân vừa thẳng vừa dài, dưới giày cao gót càng lộ vẻ hấp dẫn.

Cho dù áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng đường cong thân thể xinh đẹp của cô vẫn thu

vào từ eo, rồi đến cánh mông vểnh cao.

Người qua đường lui tới xung quanh đều không nhịn được ném ánh mắt kinh diễm về

phía cô.

Ngay cả Liên Chức cũng không chú ý tới, cô ngửa đầu nhìn mấy tòa nhà cao tầng nơi tinh anh tụ hội này, người lui tới đều là nhân tài trong giới.

Trong mắt cô tràn ngập hoảng hốt xen lẫn với dã tâm mạnh mẽ.

Kiếp trước cô đã tới đây.

Khi đó cô đã rơi vào vũng bùn, trà trộn vào vòng luẩn quẩn mại dâm không thể tự kiềm

chế. Cả người cô gọn gàng xinh đẹp, đi bên cạnh cô gái để mặt mộc đeo cặp công văn cùng nhau qua đời.

Cô rụt rè không ngẩng đầu lên được.

Hôm nay, tất cả đều chưa xảy ra.Bước chân Liên Chức trầm ổn đi vào cao ốc Vĩnh Thăng, thang máy lên tới tầng ba mươi chín, vừa ra khỏi thang máy đã thấy logo rõ ràng: Công ty trách nhiệm hữu hạn vốn Thần Đạt.

Sau khi cô hỏi địa điểm phỏng vấn, nhân viên lễ tân dẫn cô đến khu nghỉ ngơi của bộ phận nhân sự, có mấy chục cô gái đang ngồi trên ghế.

Sau khi Liên Chức ngồi xuống, tâm không tạp niệm chuẩn bị bản thảo phỏng vấn.

Tốc độ sàng lọc vòng thứ nhất vô cùng nhanh, trên cơ bản là hai phút một người, không đến một giờ đã đến phiên đan xen.

Lúc Liên Chức tiến vào phòng phỏng vấn có hai người phỏng vấn ngồi ở trước bàn, một nam một nữ.

Cô ngồi xuống đối diện bọn họ, hai người phỏng vấn đều dừng lại trên mặt cô trong nháy mắt, xinh đẹp vĩnh viễn khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Liên Chức?”

“Vâng!”

“Mời tự giới thiệu trước.”

Liên Chức thẳng lưng, tự tin ung dung: "Xin chào, tôi tên là Liên Chức, năm nay 24 tuổi,

tốt nghiệp đại học...”

Giọng cô không nhanh không chậm, người phỏng vấn cũng vô cùng lễ phép, toàn bộ quá trình đều nhìn chăm chú vào cô.

Hầu hết các câu hỏi mà hai người phỏng vấn đặt ra là về sơ yếu lý lịch của cô, trong khi xác minh tính chân thực của nội dung, Liên Chức lưu ý họ đã hỏi chi tiết đáng kể về tiếng Anh và tiếng Đức.

Xem ra tần suất hợp tác giữa tư bản Thần Đạt và doanh nghiệp nước ngoài rất cao.

Người phỏng vấn đặt sơ yếu lý lịch xuống, nói: "Lý lịch của cô rất xuất sắc, tôi có một vấn đề, lúc ấy tại sao lại không chọn tiếp tục đào tạo chuyên sâu.”

Ngón tay Liên Chức cứng đờ, gần như không kiềm chế được sự run rẩy giữa các ngón tay.

Cô nhanh chóng trấn định lại, mỉm cười hỏi ngược lại: "Nếu ngài đã đánh giá sơ yếu lý lịch của tôi rất ưu tú, còn cần phải đào tạo chuyên sâu sao?"

Hai người phỏng vấn mỉm cười, bảo cô đứng ngoài cửa chờ tin tức.

Liên Chức gật đầu cảm ơn, đứng dậy rời đi.

Ở phía sau cô còn có chừng hai mươi ứng viên nữ khác, cô đứng chờ toàn bộ đi vào một vòng.

Liên Chức và mọi người đều ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi tin tức.

Lúc này, người phụ nữ mặc đồ công sở đến gần khu nghỉ ngơi, gọi tên sáu người vào danh sách, người cuối cùng chính là Liên Chức.

“Sáu người vừa rồi tôi gọi vào vòng hai, bây giờ có thể cùng đến phòng họp thứ hai.”

Liên Chức thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy đi cùng mấy người khác vào phòng họp, lần này ngồi đối diện bốn người

phỏng vấn xa lạ không nhận ra ai, rất rõ ràng ấn tượng của vòng thứ nhất đã hoàn toàn biến mất.Điều kiện ngoại hình của các cô gái bước vào vòng phỏng vấn thứ hai đều vô cùng ưu việt, nhân viên phỏng vấn vội vàng quét mắt một lượt.

"Bây giờ tôi sẽ cho mọi người xem một đoạn video, mọi người hiểu và tường thuật dựa trên nội dung của video, thứ tự phần thuyết trình sẽ được đưa ra theo thứ tự rút ra.

"

Thứ tự rút thăm của Liên Chức là sáu, con số này đối với cô cực kỳ bất lợi.

Cô chỉ có thể chọn quan điểm mà người khác chưa từng thuật lại, nếu không rất khó xuất sắc.

Đoạn video ngắn là hai người đang đàm phán thương vụ, bởi vì ở quán trà có vẻ tương đối thoải mái, toàn bộ quá trình tiến hành phân tích tính khả thi xung quanh hạng mục mới đầu tư.

Liên Chức không quen thuộc với xu hướng đầu tư, nhưng cũng biết đây là tỷ lệ hai nhà đầu tư đang tiến hành thương thảo.

Năm người phỏng vấn đầu tiên đều tiến hành tự hiểu và thuật lại dự án này, người phỏng vấn thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt chuyên chú, rất khó nhìn ra có phải là đáp án chính xác hay không.

Khi đến Liên Chức thì đã không còn quan điểm nào khác có thể bàn luận, cô quyết định

bí quá hoá liều.

Liên Chức hít sâu một hơi ngăn lại cảm giác khẩn trương, giọng nói lại không thể nào trấn định hơn.

"Về trường hợp kinh doanh, mọi người phía trước đã nói rất đầy đủ và tôi không có quan điểm nào khác để thêm vào.”

“Nhưng từ video này có thể thấy được người đàn ông bên trái, anh ta không thích uống cà phê, khẩu vị của anh ta phỏng chừng rất thanh đạm, toàn bộ quá trình chỉ chạm vào salad, từ cách phối khuy áo, cà vạt và âu phục của anh ta có thể thấy được anh ta nhất định là một người chú ý chi tiết cuộc sống, khống chế cân nặng rất nghiêm ngặt.”

“Còn người bên phải thì tùy tiện hơn nhiều, nhưng...”

Cô dừng lại,

"Anh ta thuận tay trái.”

Những người phỏng vấn khác đều dùng biểu cảm điên cuồng nhìn cô, một đống tin tức này không hề có liên quan với nội dung trò chuyện trên video.

Người phỏng vấn lại có vẻ hứng thú.

“Ồ? Làm sao cô nhìn ra được.”

Liên Chức nói: "Cái này cũng không khó, có vài lần anh ta muốn vươn tay trái lấy ly nước, nhưng đều bỏ lại. Còn nữa, anh ta theo thói quen dùng tay trái xem điện thoại di động.”

Người phỏng vấn gật đầu, không nói gì thêm.

Mấy người phỏng vấn dùng ánh mắt trao đổi với nhau một phen, sau đó người phỏng

vấn kia nói: "Liên Chức ở lại một chút, những người ưu tú khác, tôi rất hy vọng có cơ hội

cùng làm việc với mọi người.”

Đây chính là ý cự tuyệt, mấy cô gái khác tiếc nuối rời đi.

Người phỏng vấn đứng dậy đưa tay về phía Liên Chức: "Chúc mừng Liên Chức, hy vọng tương lai hợp tác vui vẻ.”

Quan điểm đầu tư của mấy cô gái khác đều có chỗ đáng chú ý, nhưng lần này bọn họ tuyển thư ký cho tổng giám đốc, so với tài năng và kỹ xảo đầu tư, cương vị này chú trọng quan sát chi tiết hơn.Liên Chức cũng đứng dậy nắm lại, nụ cười cuối cùng cũng lộ ra.

“Cảm ơn!”

*

Liên Chức nhậm chức trong cùng một ngày.

Nhân sự dẫn cô lên tầng 40, cũng chính là tầng văn phòng của Tống Diệc Châu. Cửa thang máy vừa mở ra, phong cảnh hoàn toàn khác với phòng làm việc dưới lầu đập vào trước mắt cô.

Khu vực công cộng cực kỳ rộng rãi, bên trái là phòng họp.

Bên phải là văn phòng tổng giám đốc và hai phòng thư ký đóng chặt, phỏng chừng trong phòng họp đang họp, xuyên qua cửa sổ khép kín cô nghe được tiếng thảo luận mơ hồ.

Liên Chức sững sờ, cửa phòng họp đã mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc đi từ phòng họp ra.

Trợ lý đi theo sau hắn, có lẽ cuộc họp này không thoải mái lắm, sắc mặt Tống Diệc

Châu cũng không tốt, cằm cũng hơi căng chặt.

Sau này hắn là cấp trên trực tiếp của cô, Liên Chức đang do dự tự hỏi mình có nên chào hỏi hay không.

Tống Diệc Châu đã lướt qua người cô, mí mắt đơn bạc của hắn có vẻ sắc bén mà xa cách, ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua nửa phần.

Người đàn ông đã đi qua cô vào phòng làm việc, nhân sự giới thiệu sơ lược về Phương Thành.

Phương Thành rất nhiệt tình, nói: "Chào Liên Chức, đây là khu vực làm việc của cô, cô phụ trách an bài công việc và sinh hoạt hàng ngày của Tống tổng.”

Anh ta giới thiệu với Liên Chức về thói quen sinh hoạt và công việc của Tống Diệc Châu.

"Tống tổng không thích uống cà phê hòa tan, đối với cách pha cà phê cũng tương đối để ý. Để đảm bảo cà phê thuần hương, nước pha cà phê tốt nhất không nên thấp hơn 90 độ.”

Phương Thành đến phòng nghỉ ngơi, vừa thao tác vừa giảng giải cho cô, bột cà phê

sau khi xay dưới nhiệt độ cao lan tỏa mùi thơm mê người.

“Cô đưa cho Tống tổng đi, nhân cơ hội này trình diện làm quen với anh ấy.”

Liên Chức đồng ý.

Cô đè xuống sự căng thẳng, bưng cà phê đi về phía văn phòng Tống Diệc Châu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng "Vào".

Liên Chức đẩy cửa vào.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang cúi đầu xem tài liệu, đầu không ngẩng lên.

Hắn lại lật qua một trang, bên tay phải lúc này đặt lên ly cà phê, một bàn tay trắng nõn đập vào mắt, tay cầm của ly cà phê nhẹ nhàng xoay tròn đến bên tay phải anh.

Màu trắng thường làm chói mắt người ta.

Tống Diệc Châu ngẩng đầu lên, ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh sát đất phía sau chiếu vào đáy mắt hắn, làm nổi bật đôi mắt đen kịt sâu thẳm mà sáng ngời, lại xen lẫn ý tứ đánh giá.

Trong lòng Liên Chức cứng lại.

Cho dù trong lòng đã tràn đầy tính toán, ở trước mặt người đàn ông khí thế mạnh mẽ như vậy, cô vẫn rụt rè như cũ.“Tống tổng, cà phê của ngài.”

Cô nhẹ giọng nói,

“Tôi là Liên Chức, là thư ký mới của ngài.”

Ánh mắt Tống Diệc Châu không dời đi, đáy mắt cũng không tính là ôn hòa.

Hắn biết hôm nay có tuyển dụng thư ký, nhưng không biết người cuối cùng được tuyển lại là cô.

Hắn nâng cốc cà phê lên, hơi nhíu mày.

“Đạm rồi.”

Đây là đang bới móc, Liên Chức không dám nói chính là do Phương Thành pha.

Cô nói: "Xin lỗi Tống tổng, lần sau tôi sẽ chú ý.

Cô đang định ra khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu lại hỏi: "Biết tiếng Đức thương mại không?”

Liên Chức ngẩn người: "Có.”

“Bốn giờ có một cuộc họp video, cô đi với tôi.”

...

Đúng bốn giờ.

Chuẩn bị xong laptop và bút ghi âm, cùng Tống Diệc Châu đến phòng họp nhỏ.

Trong phòng họp chỉ có hai vị tổng giám đốc, nhìn thấy khuôn mặt mới của Liên Chức thì ánh mắt hơi dừng lại, chào hỏi với Tống Diệc Châu.

“Tống tổng, Steve bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”

Tống Diệc Châu gật đầu ngồi xuống: "Nối máy đi.”

Sau khi trợ lý kết nối internet, đầu bên kia màn hình xuất hiện khuôn mặt của một người nước ngoài, hội nghị bắt đầu từ đó.

Liên Chức ngồi bên cạnh hắn.

Cô nhanh chóng mở bút ghi âm, đồng thời tay nhẹ nhàng gõ máy tính, đang nắm bắt từ ngữ hữu dụng nghe được.

Trạng thái của Tống Diệc Châu không giống với lúc nãy.

Hắn hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc với những hội nghị như thế này, người tựa lưng vào ghế dựa, nhìn như hơi thả lỏng, nhưng lưng lại thẳng tắp.

Liên Chức vừa nghe vừa ghi chép.

Nội dung hội nghị là xe năng lượng mới của Đức, dự định thành lập nghiên cứu phát triển xe điện thông minh thuần túy ở Trung Quốc, trong lúc này đương nhiên không thể

thiếu sự trợ giúp của công ty đầu tư, giúp họ tìm đại lý đối tác.

Tống Diệc Châu đầu tiên nói rõ tính khả thi của chuyện này, vẫn chưa lập tức hứa hẹn hay tỏ bất kỳ thái độ gì.

Ngay cả Liên Chức không biết hắn có từng ở Đức hay không, lại hoàn toàn không có

khẩu âm, cũng không giống giọng điệu nghiêm chỉnh của người Đức trong phim truyền hình.

Giọng điệu của hắn trầm thấp lại vô cùng dễ nghe, ngữ điệu sẽ dừng lại ở chỗ thích hợp, mí mắt vừa nhấc vừa rơi nhìn thẳng đối phương.

Làm cho người ta cảm giác cực kỳ có sức thuyết phục.

Cuộc họp kết thúc.

Liên Chức nghe ra thái độ lập lờ nước đôi cuối cùng của hắn, cũng không có ý định lập tức tiếp nhận hạng mục này.

Nhưng có một đoạn lớn ở giữa bởi vì từ ngữ chuyên ngành quá nhiều, cô nghe lầm.Liên Chức đang muốn trở về nghe lại, bổ sung biên bản hội nghị. Nhưng khi trở về phòng làm việc, Tống Diệc Châu nói: "Đưa những gì cô nhớ cho tôi.”

“Hả?”

Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, rõ ràng là không lấy ra được.

Nhưng Tống Diệc Châu ngồi ở vị trí tổng giám nhìn cô, rõ ràng hắn ngồi cô đứng, nhưng ánh mắt của người đàn ông vô cùng áp bách và chăm chú.

“Tôi nói tiếng Trung.

Liên Chức không địch lại uy áp, nhưng còn muốn giãy dụa một chút.

“Tống tổng, sau khi tôi trở về hoàn thiện sẽ giao cho ngài xem có được không?”

Hắn không nói lời nào, ánh mắt rơi trên mặt cô cũng không dời đi.

Liên Chức đành phải đặt ghi chép ở trên bàn làm việc của hắn, một quyển sổ mỏng manh, Tống Diệc Châu cầm qua mở ra, hắn khẽ nhíu mày, nửa câu không nói.

Liên Chức lại cảm giác trái tim đột nhiên đập thình thịch, phần ghi chép này của cô khẳng định không qua được cửa ải.

Tống Diệc Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

"ROI Multiple, cô dịch thành ROI.

" Ngữ điệu của hắn bình thường, Liên Chức đột nhiên cảm giác mặt mình bốc hỏa, như có vô số cái kim nhỏ đâm vào da mặt.”

Đây là lỗi dịch đơn giản nhất.

“Tôi... Xin lỗi.”

Tống Diệc Châu dựa lưng vào ghế, lại nói: "Tại sao phía sau lại để trống một đoạn lớn?”

Giọng nói của hắn nghe không ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không có quá nhiều suy nghĩ trong lòng.

Nhưng chính sự hờ hững chưa từng lọt vào mắt kia, khiến Liên Chức cảm thấy hận không thể độn thổ.

“Tôi... tôi... xin lỗi Tống tổng.”

Liên Chức nói,

“Đoạn này lúc ấy tôi nghe không hiểu, ngài cho tôi chút thời gian, tôi trở về lại—“

Tống tổng khom tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói rất bình thường: "Tôi nhớ yêu cầu với thư ký phải qua được tiếng Đức thương mại.”

Liên Chức cắn môi: "Vâng, tôi cũng có giấy chứng nhận liên quan, chỉ là...”

Cô muốn giải thích có một đoạn thời gian cô không ôn tập tiếng Đức một cách có hệ thống, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã không bị Tống Diệc Châu chặn lại.

“Chỉ là? Cho cô thêm chút thời gian?”

Hắn nuốt lấy từ ngữ trong miệng cô định nói ra, ý cười trên khóe miệng lại có chút lạnh lẽo,

"Chức vị này chẳng lẽ là để cho cô bổ sung hoàn thiện bản thân mình?"

Khuôn mặt Liên Chức thoáng chốc đỏ như máu.

Tống Diệc Châu lại lãnh đạm liếc cô một cái, giống như cô khó xử thế nào cũng không

nằm trong phạm vi suy nghĩ hợp lý của hắn.

“Nếu ngay cả biên bản hội nghị cô cũng có thể phiên dịch thành như vậy, vậy công ty

Thần Đạt không thích hợp với cô.”

Anh nói xong, không chút quan tâm vùi đầu xem tài liệu.

Liên Chức xoay người rời đi, trong mắt trào ra nước mắt khó xử.

Liên Chức trở lại phòng thư ký, cảm giác xấu hổ kia vẫn phảng phất trên mặt cô, như thể có vô số bụi gai nhỏ đâm vào mặt.Da mặt cô như rực cháy.

Cô đeo tai nghe, lấy bút ghi âm ra muốn phiên dịch lại một lần nữa.

Nhưng khi ghi âm mở ra, cô lại thất hồn lạc phách nhìn máy tính, ánh sáng xanh trên màn hình máy tính mơ hồ phản chiếu hốc mắt tràn đầy nước mắt của cô.

Cô rũ mắt xuống, lệ rơi đầy mặt.

So với sự giáo huấn vừa rồi của Tống Diệc Châu ở văn phòng, điều khiến Liên Chức càng khó chịu hơn chính là mấy năm tầm thường vô vị kia của mình.

Trong khoảng thời gian học đại học, hàng năm cô đều giành được giải thưởng quốc gia,

đồng thời học thêm tiếng Đức và tiếng Pháp.

Cho dù đứng ở trên đài cao vạn người, cô cũng có thể chậm rãi mà phát biểu, không hề

luống cuống.

Cô từng mơ ước được trở thành nhà thiết kế nội thất cao cấp, trong vinh quang cũng có một nét bút quan trọng thuộc về cô.

Tại sao cô lại để mặc cho mình trở thành như bây giờ?

Sau khi bị Trầm Hi sao chép, cô lập tức cam chịu, không bao giờ muốn đi về phía trước nữa.

Ngực Liên Chức chợt giật mạnh.

Cô lập tức lau nước mắt, để cho mình chuyên tâm đắm chìm trong nội dung tai nghe, cô vừa nghe môi vừa lặp lại, vừa nhanh chóng gõ bàn phím.

Chỗ nghe không hiểu cô lập tức nghe đi nghe lại, từ ngữ thương mại không chỉ khó đọc, hơn nữa tính chuyên môn còn rất cao.

Khi không hiểu cô sẽ lên mạng tra, đưa vào trong sách đàm phán tiếng Đức chuyên nghiệp để đối chiếu.

Chỉ nửa giờ ghi chép hội nghị này, nếu như là cô của trước kia, chỉ cần nghe qua một lần, vài phút là có thể đưa ra đáp án hoàn mỹ.

Nhưng hai năm sa đọa khiến Liên Chức thụt lùi về phía sau rất nghiêm trọng, cô không thể rơi xuống nữa.

Cơn ác mộng làm gái mại dâm kiếp trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Con người chỉ cần có ý niệm lười biếng trong đầu, sẽ vĩnh viễn rơi xuống vực sâu, cô không thể dẫm vào vết xe đổ nữa.

...

Hơn bảy giờ tối.

Trước cửa sổ thủy tinh sát đất đèn đuốc huy hoàng, cảnh đêm thành phố như bức tranh hiện lên trước mắt hắn.

Tống Diệc Châu lát nữa phải trở về nhà cũ một chuyến, ông nội Tống tìm hắn có việc, vì thế đã sớm rời khỏi công ty.

Lúc hắn ra khỏi văn phòng, toàn bộ tầng lầu đều đã tối đen, khu vực công cộng rộng lớn như vậy rơi vào một mảnh lạnh lẽo.

Chỉ có một văn phòng thư ký còn sáng đèn.

Hắn liếc nhìn khi đi ngang qua.

Cô đang vùi đầu trước máy tính, đeo tai nghe, chuyên chú gõ cái gì đó.

Ánh sáng xanh trên màn hình máy tính mơ hồ chiếu lên mặt cô, trắng nõn sáng ngời, nhưng lại có một vệt nước mắt đã khô còn đọng lại trên mặt.

Nhìn ra được cô vừa vụng trộm khóc lóc.

Hắn lãnh đạm thu hồi ánh mắt, không thèm để ý rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Chức gian nan chống đỡ trước bàn làm việc.

Tối hôm qua cô phiên dịch thêm bản thảo tiếng Đức, rạng sáng ba bốn giờ mới làm xong, Liên Chức lười về nhà, trực tiếp ghé vào phòng làm việc ngủ thiếp đi.

Cô cân nhắc sau này phải mua một cái giường gấp, không thể nằm sấp ngủ mãi.

Liên Chức cầm túi trang điểm vào nhà vệ sinh, sửa soạn đơn giản một phen, lúc muốn son môi cô do dự một chút.

Hiện giờ cô là một thư ký an phận, Tống Diệc Châu vốn có thành kiến với cô, trang điểm quá đậm chỉ sợ sẽ khiến hắn phản cảm.

Cô đổi son môi thành màu tự nhiên, nhẹ nhàng bôi lên có cảm giác mười phần thiếu nữ, tinh thần toả sáng.

Lúc cô quay về phòng thư ký thì Tống Diệc Châu đã đến, quản lý tài vụ đang báo cáo gì đó với hắn.

Liên Chức xay một tách cà phê, cầm lấy biên bản hội nghị đi tìm Tống Diệc Châu.

Hắn đang phê duyệt văn kiện, âu phục từ màu xám bạc ngày hôm qua đã biến thành màu xanh đậm có hoa văn chìm, phối hợp với áo sơ mi trắng tinh có vẻ ôn nhuận như ngọc.

Trang phục của người này là hàng cao cấp nhất.

Tống Diệc Châu nghe được động tĩnh, nhưng không ngẩng đầu.

Liên Chức đặt cà phê lên bàn, đồng thời đưa biên bản của cuộc họp ngày hôm qua ra.

“Tống tổng, đây là biên bản hội nghị tôi đã phiên dịch lại.”

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, móng tay tròn như hạt đậu, không hề có dấu vết của sơn móng. Tống Diệc Châu đã nhìn sơn móng tay màu sắc rực rỡ đến chán ngấy, vì thế không khỏi nhìn thêm hai lần.

Khi hắn ngước mắt lên, sống lưng cô bất giác đứng thẳng hơn, rõ ràng đang chờ được phê bình.

Tống Diệc Châu chú ý tới quầng thâm màu đen trước mắt cô, ánh mắt hắn lại rơi vào văn kiện trong tay. Ngoài dự liệu của Liên Chức, lần này hắn mở ra nhìn lướt qua vài lần, cái gì cũng không nói.

Liên Chức không biết phản ứng của hắn, đang muốn ra khỏi văn phòng.

“Lịch hẹn với ngân hàng Trung Bắc là ngày nào?" Tống Diệc Châu đột nhiên lên tiếng.

Đầu óc Liên Chức trống rỗng nửa giây, nói: "Năm giờ chiều ngày mốt.”

May mà cô đã học thuộc lịch trình trước một tuần.

Tống Diệc Châu không rảnh để ý vẻ mặt vô cùng bất ngờ của cô, nói: "Đổi thành mười giờ sáng ba ngày sau, chiều hôm sau có hội thảo nghiên cứu.”

“Được.”

Lúc này hắn mới cầm quyển sổ kia của cô, quét mắt nhìn biên bản hội nghị của cô, nói:

"ROE và ROA cũng không phải là quan hệ lỗ hổng giữa tổng tài sản và tài sản ròng, trọng điểm là quyền lợi của cổ đông.”

Liên Chức ngẩn người, hắn lại nhìn cô một cái.

Lúc này cô mới nhớ ra hắn đang nhắc nhở cô ghi chú sai lầm, nói: "Được, tôi sẽ sửa lại bản thảo.”

Vừa dứt lời, điện thoại Tống Diệc Châu vang lên.

Liên Chức tự giác đi ra ngoài văn phòng.

Tống Diệc Châu cầm điện thoại lên, là Trầm Hi gọi tới.

Hắn ghé vào tai, giọng nói bình thường: "Sao vậy?”Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của cô gái: "Diệc Châu, hôm nay công việc có thuận lợi không?”

Tống Diệc Châu đặt bút xuống, nói: "Cũng được.”

“Vậy lát nữa hẹn ăn cơm tối?”

“Được.”

Cô ta làm nũng nói: "Em có chứng khó lựa chọn, anh chọn địa điểm có được không?”

Tống Diệc Châu dựa lưng vào ghế, buông lỏng cà vạt nói,

“Nhà hàng Louis ở tòa nhà Chung Khê, lần trước không phải em nói muốn ăn đồ Pháp sao?"

Giọng nói Trầm Hi càng dịu dàng: "A, anh còn nhớ rõ, vậy hẹn gặp lại.”

“Ừm.”

Cách một cánh cửa, Liên Chức nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.

Cô hạ thấp giọng rời đi, đảm bảo âm thanh giày cao gót hoàn toàn biến mất vào trong thảm. Liên Chức sau khi trở về văn phòng lập tức dùng điện thoại di động tìm kiếm nhà hàng Louis ở tòa nhà Chung Khê.

Louis là một nhà hàng kiểu Pháp có chút danh tiếng, tọa lạc ở tầng hai mươi bốn tòa nhà Chung Khê.

Tòa nhà Chung Khê là thủ đô ẩm thực điển hình, mỗi tầng đều có hai nhà hàng đặc thù.

Liên Chức không nhịn được suy nghĩ, nếu để Trầm Hi biết cô đã trở thành thư ký của

Tống Diệc Châu, vẫn là do Hoắc Nghiêu giới thiệu.

Quan hệ tam giác tình yêu của mấy người này sợ là sẽ sụp đổ, ngư ông đắc lợi là cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nói làm là làm, Liên Chức lập tức gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu.

[Anh Hoắc, em được nhận rồi.]

[Cảm ơn anh đã đề cử (cảm động), em sẽ làm việc thật tốt.]

[Thật sự không biết biểu đạt sự cảm kích của em như thế nào, nếu sau này anh cần hỗ trợ, em nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.]

[Thật ra hôm qua em nên gửi tin nhắn cho anh, kết quả bởi vì công việc đột xuất nên chậm trễ đến bây giờ.]

[Nếu anh có thời gian, em mời anh ăn tối được không?]

Buổi trưa Hoắc Nghiêu bớt chút thời gian trở về nhà chính.

Trang viên Hoắc gia tọa lạc ở số 1 đường Tân Nam, xây dựa vào núi, vòng quanh nước. Người thành phố Dung Thành đều biết đường Tân Nam là khu nhà giàu nổi tiếng, nhưng địa thế phức tạp, cả ngày khó gặp người.

Ferrari men theo cửa sắt trang viên vòng vào, hai bên đường rộng lớn, hoa hồng trồng dọc theo đường kéo dài không dứt.

Lúc Hoắc Nghiêu vào lầu chính đại sảnh đã ngồi kín người.

Hôm nay mười lăm, dựa theo quy củ của Hoắc gia, người của ba phòng đều phải về nhà chính ăn cơm. Bỏ qua chị cả đi công tác ở nước ngoài, bốn đứa con còn lại quả thật đều không từ chối được.

Trên sô pha có mấy người phụ nữ ung dung quý phái, Hoắc Nghiêu nói: "Bác gái, cô Ba... Mẹ.”

Hoắc nhị phu nhân đã lâu không gặp Hoắc Nghiêu, đang muốn chất vấn hai câu.

Nhưng lời nói đến bên miệng, bề trên còn chưa lên tiếng, bà lại nhịn xuống.Bà cả cười nhạt nói: "Hôm nay cha các con có một cuộc họp, phải trì hoãn một hồi, nếu A Nghiêu đã trở lại, ăn cơm trước đi.”

Trên bàn cơm, bà cả hỏi.

“A Nghiêu, nghe nói gần đây con bận việc ở câu lạc bộ?”

Hoắc Nghiêu như có như không "Ừm" một tiếng.

Anh ta không có khẩu vị gì, đồ ăn cơ bản cũng không đụng đũa lập tức dựa vào ghế ngồi, bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Người một nhà, có gì cần giúp thì nói cho bác gái.”

Bà không làm anh ta ngột ngạt đã là tốt rồi, khóe miệng Hoắc Nghiêu cong lên: "Cảm ơn

bác gái, tạm thời không cần.”

"Anh ta đương nhiên không cần, tiền nhiều lại dễ làm việc, còn có chuyện gì phiền não sao?"

Con trai của mẹ ba Hoắc Sĩ Thành nói,

"Tiền của cha gửi vào tài khoản của anh hai,

nghe nói câu lạc bộ còn chưa mở, tiền đã tiêu hết mấy trăm triệu rồi.”

Hoắc Nghiêu ngước mắt nhìn cậu ta, cà chớn nói: "Em ba à, vị chua sắp tràn ra rồi.”

Nhị phu nhân trách cứ véo trộm cánh tay anh ta, bảo anh ta nói ít một chút.

Bà chính là một người phụ nữ theo phương châm dĩ hòa vi quý, chỉ hy vọng gia đình hòa thuận.

Hoắc Sĩ Thành nói: "Nào dám, tôi đâu có được cha yêu thích như vậy.”

Dưới gối Hoắc Khải Sơn có năm người con, Hoắc Nghiêu giống Hoắc Khải Sơn nhất, cũng được ông yêu thích nhất.

Hoắc Xương bên cạnh nói: "Anh ba, cái này anh không hiểu, dáng vẻ anh không được tốt, cũng không biết nói lời hay chọc cho cha vui vẻ, trách được ai.”

Hoắc Sĩ Thành nói: "Cũng đúng, muốn trách thì trách tôi không có một người mẹ tốt có thể nói là biết giao tiếp, tôi cũng phải đi hộp đêm lấy kinh nghiệm...”

Tiếng nói vừa dứt, cái ly bay tới trước mặt lướt qua gò má cậu ta, hung hăng đụng vào ghế sau lưng, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Những mảnh vỡ bay trở lại đã cắt trúng hàm cậu ta.

Hoắc Xương ngây người trong nháy mắt, tầm mắt ngưng trệ.

Hoắc Nghiêu vẫn lười biếng dựa vào ghế nhìn cậu ta, động tác có thể nói là bình thường. Ánh mắt di chuyển, lại mang theo cảm giác ẩn nhẫn đáng sợ.

“Hoắc Xương, cậu nói thêm một chữ nữa, cái ly này sẽ không đập vào ghế của cậu đơn giản như vậy đâu.”

“A Xương!”

Bà ba lập tức tới xem vết thương của Hoắc Xương, lại tức giận chỉ vào Hoắc Nghiêu,

"Nó là em trai con, nói sai cái gì thì chỉ bảo vài câu là được, cần phải đối xử với nó như vậy?"

Bà cả nói: "A Xương hơi nhanh mồm, nhưng A Nghiêu con cũng không nên lấy ly đập nó.”

Bà hai lập tức nói: "A Nghiêu, mau xin lỗi em trai.”

Hoắc Nghiêu nhìn Hoắc Xương đối diện, nói: "Hoắc Xương, muốn tôi xin lỗi cậu không?”

Trong thần sắc bướng bỉnh của anh ta lại mang theo vẻ điên cuồng, Hoắc Xương đột

nhiên nhớ tới chuyện Hoắc Nghiêu dùng súng máy thiếu chút nữa bắn vỡ đầu cậu ta.

Cậu ta nào dám, run lẩy bẩy lắc đầu.

“Vậy tôi đi đây. Bữa cơm này rất vui vẻ, lần sau gặp lại.”

Hoắc Nghiêu đứng dậy, tay đỡ bả vai Nhị phu nhân,

"Mẹ, con đi đây.”

Anh ta nói xong thì đi thẳng ra khỏi đại sảnh, cũng không quan tâm những người khác có sắc mặt thế nào.

Sau khi Hoắc Nghiêu lên xe, nhị phu nhân đuổi theo.

“A Nghiêu, việc này con quá đáng rồi, ngay trước mặt mọi người lại đối xử với Hoắc

Xương như vậy.”

Hoắc Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, có chút nhìn không thấu người phụ nữ này: "Mẹ, cậu

ta nói mẹ như vậy trước mặt mọi người mẹ không tức giận?"

Trên mặt bà hai có một tia rạn nứt, nói: "Trẻ con nói đùa với nhau thôi.”

Hoắc Nghiêu cười ngược lại, bà nén giận cả đời, lấy lòng trên lấy lòng dưới, cũng không biết là vì cái gì.

Bình thường lúc anh ta không về nhà, có thể tưởng tượng được mấy người phụ nữ kia nói móc bà như thế nào.

“Con mua cho mẹ một căn biệt thự ở Thanh Vân Châu, mẹ dọn qua đó ở đi.”

Hoắc Nghiêu nghiêm mặt nói,

"Lúc có việc thì quay lại.”

Bà hai lắc đầu: "Mẹ vẫn nên ở đây, ở nhà rất tốt.”

Hoắc Nghiêu châm biếm: “Chỗ nào tốt? Chỉ chờ làm trò cười trong cuộc trò chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ.”

Bà hai ấp úng môi, Hoắc Nghiêu cũng lười nói với bà: "Tùy mẹ.”

Anh ta lái xe dọc theo đường vừa tới.

Dọc theo đường đi bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ảm đạm di chuyển trong xe.

Hoắc Nghiêu châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, khói bốc lên bao phủ ngũ quan anh ta.

Biểu cảm trên mặt hắn lại có chút âm trầm bất định.

Từ nhỏ anh ta đã bị Hoắc Khải Sơn đưa ra nước ngoài, không thân mật với mẹ, nhưng

chuyện mẹ ruột là kỹ nữ vẫn luôn là một cái gai trong lòng anh ta.

Hết lần này tới lần khác lại có người tìm đường chết nhắc tới bên tai anh ta.

Hoắc Xương...

Trong mắt anh ta toát ra một tia hung ác, lại thoáng qua rồi biến mất.

Lúc này, điện thoại di động đặt ở đài điều khiển trung tâm sáng lên, Hoắc Nghiêu lúc đầu không muốn quan tâm, nhưng liên tiếp có mấy tin nhắn nhảy ra.

Anh ta cầm lên nhìn, là lời mời dùng cơm tối Liên Chức gửi tới.

Chỉ qua vài cái nhãn dán cũng có thể biết được cô đang mừng rỡ như thế nào.

Hoắc Nghiêu lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Đầu kia cách vài giây mới bắt máy, âm thanh giống như tiếng muỗi kêu.

“Hoắc Nghiêu.”

Hoắc Nghiêu trêu chọc: "Chưa ăn cơm? Thều thào như ma vậy.”

“Không, đang đi làm, em len lén chạy đến phòng vệ sinh.”

Liên Chức ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại nói,

"Em thật sự trúng tuyển, vì cảm ơn em sẽ mời anh ăn cơm được không.”

Hoắc Nghiêu nở nụ cười: "Lại là loại cơm lần trước? Ăn xong tôi phải khiêng em về?”

"Không không không...”

Cô lập tức giải thích,

"Chỉ là một quán ăn Ý, ở tòa nhà Chung Khê, nghe nói rất nổi tiếng, lát nữa anh có thời gian không?

"Hoắc Nghiêu nói: "Được.”

Liên Chức sợ mấy người gặp nhau ở dưới lầu công ty, không có cách nào diễn tốt, vì thế hẹn gặp Hoắc Nghiêu ở tòa nhà Chung Khê.

Lúc đến tòa nhà đã chạng vạng tối.

Nắng chiều ở giữa mấy tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau như lửa thiêu đốt, ánh đèn màu vàng sậm. Đầu thu tối càng sớm, cây cối xanh um xen lẫn sắc trời màu xanh biếc, đèn đường màu vàng sậm trải trên chiếc Revuelto màu cam của anh ta.

Liên Chức đứng từ xa nhìn thấy anh ta ngồi trong xe, cánh tay lười biếng vắt lên cửa sổ xe, ngón trỏ búng tàn thuốc.

Người phụ nữ có dáng người xinh đẹp dừng ở trước xe anh ta, dáng người yểu điệu thoáng cúi xuống, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, giống như đang bắt chuyện.

Hoắc Nghiêu miễn cưỡng liếc cô một cái, ánh mắt nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy Liên

Chức đang đi tới.

Người đưa tới cửa anh ta rõ ràng không có hứng thú, nhưng người đàn ông này mặt mày trời sinh đưa tình, lại chỉ nở nụ cười như có như không.

Sau đó tay cầm điếu thuốc chỉ ra ngoài, người phụ nữ quay đầu lại thấy Liên Chức, giẫm giày cao gót không phục mà đi.

Liên Chức mắt điếc tai ngơ đối với tình trường phóng đãng của anh ta, đi tới trước mặt anh ta cười chào hỏi.

“Hoắc tiên sinh, có phải anh đợi lâu rồi không?”

Hoắc Nghiêu nói: "Không, tôi cũng mới đến.”

‘Vậy là tốt rồi.

" Liên Chức nhìn theo hướng cô gái rời đi,

"Cô gái vừa rồi là…”

Hoắc Nghiêu như cười như không: "Chỉ hỏi đường thôi.”

Anh ta đẩy cửa xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua váy bó mông của cô, phía dưới đường cong yêu kiều tròn trịa là hai chân thon dài.

Anh ta khen: "Bộ quần áo này rất hợp với em.”

Trong mắt cô lập tức hiện lên một ngôi sao nhỏ: "Thật sao, đó là nhờ có đề xuất của anh, nếu không em nhất định không có cơ hội mặc vào, ngày hôm qua khi em biết mình

được tuyển dụng quả thực vẫn không thể tin được.”

Hoắc Nghiêu cười cười không nói lời nào.

Anh ta giao chìa khóa xe giao cho em trai đỗ xe, cùng Liên Chức đi vào.

Trong lúc chờ thang máy, Liên Chức hỏi: "Anh thường xuyên tới đây sao?”

Hoắc Nghiêu như có như không "Ừm" một tiếng: "Có bạn quen mở nhà hàng Thái Lan

ở đây, rảnh rỗi sẽ đến ngồi một chút.”

Liên Chức im lặng, những thương hiệu ẩm thực bên trong cao ốc Chung Khê đều là top

thế giới, cũng chỉ có ở trong miệng Hoắc Nghiêu mới nghe giống như một nhà hàng nhỏ.

Cửa thang máy mở ra, Trầm Hi kéo cánh tay Tống Diệc Châu, cử chỉ thân mật.

Tống Diệc Châu mặc âu phục màu xanh đậm, khí chất hiên ngang, vẻ mặt hắn dịu đi rất

nhiều so với lúc làm việc. Khe cửa chậm rãi mở ra, ánh mắt bình tĩnh trong trẻo của hắn lướt qua cửa thang máy, dừng trên người Liên Chức và Hoắc Nghiêu.

“Hai người cũng ở đây?" Hoắc Nghiêu nhíu mày.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu mỉm cười: "Trùng hợp.”

Vẻ mặt Trầm Hi không tốt lắm, lúc Hoắc Nghiêu và Liên Chức đi vào thang máy, sắc mặt cô ta cứng ngắc, thân thể cũng trốn sang bên cạnh, hận không thể xem nhẹ coi như

Liên Chức không tồn tại.

Liên Chức cong môi chào Tống Diệc Châu: "Tống tổng.”

Tống Diệc Châu khẽ gật đầu..

Trầm Hi đang buồn bực vì cách xưng hô của cô, Tống Diệc Châu nói: "Chuyện câu lạc bộ tiến triển thế nào?”

Hoắc Nghiêu nghiêng đầu, cười liếc hắn: "Sao, Tống tổng có hứng thú đầu tư?”

Tống Diệc Châu cười ngược lại: "Đưa bản kế hoạch lên đây, tôi có thể xem xét. Nhưng gần đây có quá nhiều dự án, sợ là không sắp xếp được thời gian.”

Hoắc Nghiêu ha hả: "Tôi phải cảm ơn cậu.”

Tống Diệc Châu nói: "Nếu đã gặp rồi, ghép một cái bàn?”

Hai người kia còn chưa lên tiếng.

“Vẫn là không được.”

Hoắc Nghiêu còn chưa lên tiếng, Trầm Hi đã nắm chặt cánh tay Tống Diệc Châu,

"Người ta nói không chừng chỉ muốn có thế giới hai người, đúng không Hoắc Nghiêu.”

Hoắc Nghiêu lạnh lùng nhìn cô ta diễn.

Hai tay cô ta vòng quanh cánh tay Tống Diệc Châu, như muốn tạo ra một bức bình phong phân biệt rõ ràng.

Hoắc Nghiêu đột nhiên trở nên ác ý, đầu lưỡi anh ta chạm vào hàm răng, trêu tức nói:

"Vậy ghép bàn đi, dù sao cũng là người quen.”

Trầm Hi hung hăng trừng anh ta một cái.

Lại nghe anh ta nói,

"Vừa vặn hôm nay Liên Chức trở thành thư ký của tổng giám đốc Tống, nên chúc mừng một chút.”

“Gì cơ?”

*

“Hoắc Nghiêu, anh đứng lại cho tôi!”

Hoắc Nghiêu dừng bước, quay đầu lại, ánh sáng xanh xẹt qua mặt mày lạnh lùng của anh ta.

Trong hành lang nhà vệ sinh, Trầm Hi bước vài bước đuổi theo.

“Anh điên rồi Hoắc Nghiêu, lại để cô ta đi làm thư ký của Diệc Châu. Anh cố ý có phải hay không?”

Cuối hành lang, Trầm Hi cố ý đè thấp giọng nói, nhưng hơi thở vẫn hơi run rẩy.