Chương 1: Mùi Hương Của Ngày Ấy

Mùi hương...

Đó là điều đầu tiên Tanjiro cảm nhận được. Không phải mùi máu tanh nồng, mùi sắt gỉ của vũ khí cùn, hay mùi hôi thối kinh tởm của quỷ. Nó là mùi của gỗ thông ẩm mục sau cơn mưa, mùi đất ẩm lạnh của núi tuyết, mùi khói bếp ấm áp vấn vít trong không khí, và... mùi quen thuộc, thân thương đến nghẹn lòng... mùi của gia đình.

Cậu thở dốc, lồng ngực phập phồng như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài hàng thập kỷ. Cơ thể cậu... nhỏ bé quá. Đôi tay quen cầm chặt Nichirin giờ đây chỉ là những búp măng non nớt, run rẩy. Làn da... mịn màng, không có những vết sẹo chằng chịt của vô số trận chiến. Cậu nằm co ro trên một tấm đệm quen thuộc, dưới lớp chăn bông dày sụ.

Mắt cậu mở bừng. Ánh sáng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ nhỏ, không phải ánh trăng lạnh lẽo hay ánh nắng gay gắt trên chiến trường. Đó là ánh sáng yếu ớt của buổi sớm mai, len lỏi qua những cành cây khẳng khiu phủ tuyết trắng. Căn phòng... là căn phòng của cậu. Nhỏ hẹp, đơn sơ, nhưng ấm áp và đầy ắp những kỷ niệm đã bị vùi lấp dưới lớp tuyết của bi kịch.

Tanjiro choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Tim cậu đập điên cuồng, không phải vì sợ hãi quỷ, mà vì sự bối rối tột độ và một cảm giác không thể tin nổi đang cuộn trào. Chuyện gì đang xảy ra? Trận chiến cuối cùng... Muzan... Nezuko... Mọi thứ mờ ảo như một giấc mơ dữ dội.

Cậu đưa tay chạm vào mặt. Không có mặt nạ, không có vết sẹo hình quỷ trên trán, chỉ có làn da non nớt của một thiếu niên. Cậu vươn tay ra. Ngón tay cậu chạm vào tấm ván gỗ quen thuộc của trần nhà. Nơi này... là nhà. Ngôi nhà trên núi Kumotori.

"Anh Tanjiro, anh dậy rồi à?"

Giọng nói ấy...

Tanjiro sững sờ. Giọng nói trong trẻo, ngái ngủ, và đầy sức sống ấy... là của Shigeru.

Cậu quay phắt lại. Shigeru đang ngồi trên tấm đệm cạnh đó, dụi mắt ngái ngủ, mái tóc đen bù xù. Thằng bé nhìn cậu với đôi mắt to tròn, khó hiểu trước phản ứng dữ dội của anh trai.

"Shi... Shigeru?" Giọng Tanjiro nghẹn lại.

"Vâng? Anh sao vậy?" Shigeru nghiêng đầu.

Ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên: "Anh Tanjiro dậy rồi à? Hôm nay anh đi bán than đúng không?"

Đó là Hanako. Cô bé đang ngồi gấp chăn gọn gàng, mỉm cười nhìn cậu.

"Hanako...?" Nước mắt bỗng trào ra, làm nhòe đi hình ảnh hai đứa em.

Hanako và Shigeru nhìn nhau lo lắng. "Anh Tanjiro, sao anh khóc?" Hanako hỏi, giọng run run.

Không kìm nén được nữa, Tanjiro lao tới ôm chầm lấy cả hai đứa em. Cậu ôm thật chặt, như thể sợ rằng chỉ một cái buông lỏng là chúng sẽ tan biến như làn khói. Mùi hương của chúng... chân thật đến không ngờ. Ấm áp, sạch sẽ, mùi trẻ con đặc trưng.

"Anh... anh mừng quá... mừng quá..." Cậu thì thầm, vùi mặt vào vai Shigeru, nước mắt thấm đẫm lớp áo bông của thằng bé.

Shigeru và Hanako bối rối, nhưng cũng vòng tay ôm lại anh trai. "Anh mơ thấy ác mộng à?" Shigeru hỏi, "Không sao đâu, có em ở đây."

"Đúng đó anh, tụi em ở đây mà," Hanako nói thêm, vỗ nhẹ lưng cậu.

Lời nói đơn giản ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim Tanjiro. Tụi em ở đây mà. Câu nói mà cậu đã không còn được nghe thấy sau cái đêm kinh hoàng đó. Câu nói mà cậu đã ước ao được nghe lại hàng triệu lần trong những đêm mất ngủ, trên những chặng đường đầy máu và nước mắt.

Cậu buông hai đứa em ra, nhìn chúng thật kỹ. Khuôn mặt non nớt, đôi mắt ngây thơ, làn da hồng hào. Chúng thật sự sống. Không phải ảo giác, không phải hồi ức. Chúng đang ở đây, ngay trước mặt cậu, hít thở cùng một bầu không khí.

Ngoài phòng khách, tiếng lục đục quen thuộc vang lên. Tiếng củi khô được xếp vào bếp. Mùi canh miso thoang thoảng.

"Tanjiro, con dậy chưa? Xuống ăn sáng đi rồi còn xuống núi bán than nào!"

Giọng nói dịu dàng, ấm áp và đầy yêu thương ấy... Giọng nói của mẹ! Kie Kamado!

Tim Tanjiro như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vội vàng đứng dậy, bước lảo đảo ra khỏi phòng, Shigeru và Hanako chạy theo sau, vẫn còn hơi sợ hãi vì thái độ lạ lùng của anh trai.

Cậu dừng lại ở ngưỡng cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải nín thở.

Mẹ cậu, Kie Kamado, đang ngồi bên bếp lửa, khuôn mặt hiền hậu, nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc đen búi gọn gàng. Takeo đang giúp mẹ bưng bát đĩa ra bàn. Nezuko, với mái tóc dài được buộc sang một bên bằng dải ruy băng hồng quen thuộc, đang giúp gấp quần áo. Rokuta bé bỏng đang ngủ say trong vòng tay ấm áp của mẹ.

Tất cả... Tất cả đều ở đây. Sống. Thở. Cùng nhau.

Tanjiro cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu đưa tay dụi mắt mạnh, sợ mình đang ảo giác. Nhưng không. Cảnh tượng quá sống động, quá chân thật.

"Tanjiro? Sao con đứng đần ra đó? Lại đây ăn sáng đi," Mẹ cậu lên tiếng, thấy cậu cứ đứng thẫn thờ ở cửa.

Tanjiro không nói được lời nào. Cậu bước tới bàn ăn như một cái xác không hồn, rồi khuỵu xuống, ngồi phịch xuống nền nhà gỗ.

"Anh Tanjiro!" Takeo giật mình, chạy lại đỡ anh.

"Anh sao vậy? Không khỏe à?" Nezuko cũng tiến lại gần, ánh mắt lo lắng.

Cậu nhìn Nezuko. Khuôn mặt ấy... không có những đường vân quỷ đáng sợ, không có chiếc ống tre ngậm trên miệng. Chỉ là cô em gái xinh đẹp, hiền lành của cậu. Cô em gái cậu đã chiến đấu, đã hy sinh tất cả để bảo vệ.

Nước mắt lại tuôn rơi, lần này còn dữ dội hơn. Cậu gục đầu xuống sàn, bật khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Đó không phải là tiếng khóc vì đau đớn hay tuyệt vọng, mà là tiếng khóc của sự giải thoát, của niềm hạnh phúc không thể diễn tả, và cả sự bàng hoàng tột độ.

Gia đình cậu vây quanh, hoảng hốt. Mẹ Kie vội vàng đặt Rokuta xuống, bước tới ôm lấy cậu.

"Tanjiro à, có chuyện gì vậy con? Nói mẹ nghe nào," Giọng mẹ dịu dàng, vuốt ve mái tóc cậu.

"Con... con mơ thấy ác mộng..." Tanjiro thều thào, lời nói là một phần sự thật, một phần dối trá cần thiết. "Một giấc mơ... khủng khiếp lắm ạ..."

"Không sao, không sao rồi con," Mẹ vỗ về. "Chỉ là mơ thôi. Con đang ở nhà, cùng mọi người. Mọi thứ đều ổn mà."

Mọi thứ đều ổn? Tanjiro ngẩng đầu lên, nhìn khắp căn phòng, nhìn từng khuôn mặt thân yêu. Mùi hương của họ, sự ấm áp của bếp lửa, âm thanh quen thuộc... Tất cả đều nói lên điều đó. Nhưng trong tâm trí cậu, cảnh tượng đẫm máu của cái đêm định mệnh vẫn hiện lên rõ mồn một. Nó không ổn! Sắp có chuyện xảy ra!

Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi trong tim, xua đi phần nào niềm hạnh phúc vỡ òa. Cậu đã quay trở lại. Nhưng quay lại khi nào?

Cậu cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu thứ không khí quen thuộc và trong lành ấy, dùng khứu giác nhạy bén của mình để cảm nhận. Mùi hương của tuyết mới rơi vẫn còn vương vấn. Mùi than củi mới được chất đầy ở góc nhà. Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ... Mọi thứ đều quen thuộc.

Cậu nhìn quanh tìm một thứ gì đó. Ánh mắt cậu dừng lại ở tấm lịch treo tường. Nó đơn sơ, viết tay, đánh dấu những ngày quan trọng. Cậu nhìn vào dòng chữ được khoanh tròn bằng bút đỏ.

Ngày... ngày hôm nay.

Cậu căng thẳng nhìn sang ngày kế tiếp. Dòng chữ trên đó...

Trái tim cậu như ngừng đập. Đó là cái ngày. Cái ngày định mệnh. Ngày mà cậu xuống núi bán than và Muzan Kibutsuji đến.

Cậu đã quay trở lại đúng thời điểm. Một ngày. Cậu có một ngày để thay đổi tất cả.

Nhận thức này ập đến như một cơn sóng thần. Nỗi sợ hãi dâng lên dữ dội, nhưng đi kèm với nó là một ngọn lửa quyết tâm bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu có cơ hội! Một cơ hội duy nhất để sửa chữa sai lầm lớn nhất, để ngăn chặn bi kịch đã ám ảnh cậu suốt bao năm tháng.

Cậu đứng dậy, lau vội nước mắt. Khuôn mặt cậu, dù vẫn còn non nớt, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ ngây thơ của một thiếu niên miền núi. Ánh mắt đó mang sự từng trải, sự quyết liệt và gánh nặng của một chiến binh đã trải qua sinh tử.

"Mẹ... con không sao rồi ạ," Tanjiro nói, giọng đã vững vàng hơn, dù vẫn còn hơi khàn. "Chắc con mơ thấy ác mộng thật."

Mẹ Kie nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, nhưng thấy cậu đã bớt run rẩy thì thở phào nhẹ nhõm. "May quá. Lần sau ngủ không ngon thì cứ nói mẹ nhé."

"Vâng ạ."

Tanjiro ngồi xuống bàn, cố gắng ăn bữa sáng quen thuộc. Cơm, canh miso, rau muối. Món ăn đơn giản nhưng ngon tuyệt, giờ đây lại mang một hương vị đặc biệt, hương vị của sự sống, của khoảnh khắc hiện tại mà cậu tưởng chừng như đã mất vĩnh viễn.

Cậu nhìn những người em của mình. Takeo cằn nhằn về việc cậu không muốn giúp anh chặt củi. Hanako kể chuyện về việc con mèo hàng xóm chạy vào nhà. Shigeru hào hứng nói về việc muốn đi cùng cậu xuống thị trấn. Rokuta bé bỏng ngọ nguậy trong lòng mẹ. Nezuko mỉm cười dịu dàng, thúc cậu ăn nhanh kẻo nguội.

Đây là gia đình cậu. Đây là thế giới cậu đã chiến đấu để bảo vệ. Và giờ đây, cậu có cơ hội để bảo vệ họ trước khi mọi thứ sụp đổ.

Ăn xong bữa sáng, Tanjiro cảm thấy sức lực trở lại. Dù cơ thể non nớt, nhưng dòng chảy của Hơi Thở Nước và Hơi Thở Mặt Trời vẫn còn nguyên trong ký ức và linh hồn cậu. Cậu biết mình không thể ngay lập tức sử dụng chúng với sức mạnh tối đa, nhưng kiến thức... kiến thức là vũ khí mạnh nhất lúc này.

"Mẹ ơi, hôm nay con muốn đi xuống núi sớm hơn một chút ạ," Tanjiro nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường. "Con muốn xem có gì mới ở thị trấn không."

Mẹ Kie ngạc nhiên. "Sớm hơn sao? Sao đột ngột vậy con?"

Tanjiro hơi lúng túng. Cậu không thể nói sự thật. "Dạ... con chỉ thấy hôm nay trời đẹp... với lại con muốn tranh thủ bán được nhiều than hơn ạ."

"Được rồi," Mẹ mỉm cười. "Đi đường cẩn thận nhé. Trời còn lạnh đấy."

"Vâng ạ!"

Tanjiro vội vàng mặc áo khoác dày, đeo chiếc khăn choàng quen thuộc. Cậu kiểm tra chiếc rìu dựa ở góc nhà. Nó không phải là Nichirin sắc bén, chỉ là một chiếc rìu đốn củi cũ kỹ. Nhưng nó vẫn là một thứ gì đó để phòng thân. Cậu siết chặt cán rìu, cảm giác gỗ thô ráp dưới tay.

"Anh ơi, cho em đi cùng!" Shigeru và Hanako đồng thanh nói.

"Không được!" Tanjiro gần như hét lên, rồi lập tức hạ giọng. "Không được... Bây giờ trời còn lạnh lắm. Mấy đứa ở nhà giúp mẹ và anh Takeo nhé. Lần sau anh sẽ đưa đi chơi."

Cậu biết, việc xuống núi hôm nay là cần thiết. Cậu cần đến thị trấn để có thể hành động hiệu quả hơn, hoặc ít nhất là chuẩn bị cho việc bảo vệ gia đình vào tối mai.

Takeo nhìn anh trai đầy thắc mắc. "Hôm nay anh lạ thật đấy."

Tanjiro chỉ cười gượng. "Chắc tại cơn ác mộng ban nãy thôi. Anh đi đây! Mọi người ở nhà cẩn thận nhé!"

Cậu vội vã đeo gùi than lên vai. Trọng lượng quen thuộc nhưng giờ đây có vẻ nặng hơn so với cơ thể non nớt của cậu. Cậu cúi chào mẹ và các em, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở Nezuko. Em ấy... em ấy vẫn còn là con người. Lần này, cậu nhất định sẽ bảo vệ em.

Bước ra khỏi cửa, hít hà mùi không khí lạnh giá, Tanjiro bắt đầu sải bước xuống con đường mòn quen thuộc. Bước chân cậu thoạt đầu còn hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh sau đó trở nên vững vàng hơn. Dù cơ thể yếu hơn, nhưng kỹ thuật di chuyển, khả năng giữ thăng bằng và sức bền của một Thợ Săn Quỷ đã được rèn luyện vẫn còn đó, ăn sâu vào tiềm thức.

Cậu xuống núi nhanh hơn bình thường. Trên đường đi, cậu liên tục ngửi, lắng nghe, và quan sát. Không phải để tìm kiếm mùi than hay dấu vết của người khác, mà là để tìm kiếm nó. Mùi của quỷ. Mùi mà cậu đã học cách nhận biết trong tương lai.

Núi Kumotori vẫn yên bình như trong ký ức của cậu trước bi kịch. Không có dấu hiệu của quỷ. Điều đó là tốt, nhưng cũng đáng sợ. Sự yên bình này sắp bị phá vỡ.

Trong đầu Tanjiro, những suy nghĩ đua nhau chạy. Cậu cần làm gì?

* Cảnh báo: Làm sao để cảnh báo gia đình một cách hiệu quả mà không khiến họ nghĩ mình bị điên?

* Chuẩn bị vũ khí: Rìu không đủ. Cậu cần gì đó sắc bén hơn, có thể gây sát thương lên quỷ.

* Tìm kiếm sự giúp đỡ: Có cách nào để liên lạc với Urokodaki-san hoặc một Thợ Săn Quỷ khác sớm hơn không? Nhưng làm sao để tìm họ trong một ngày?

* Ngăn chặn Muzan: Đây là điều gần như bất khả thi đối với cậu lúc này. Nhưng có cách nào để làm Muzan mất dấu, hoặc trì hoãn hắn?

Cậu biết Muzan sẽ đến vào đêm mai. Điều đó có nghĩa là cậu chỉ còn chưa đầy 48 tiếng để hành động.

Khi đến được chân núi, gần thị trấn, Tanjiro dừng lại, gùi than trên lưng. Cậu nhìn về phía thị trấn nhỏ bé, sầm uất hơn ngôi nhà trên núi rất nhiều. Tiếng người cười nói, tiếng rao hàng, mùi thức ăn... Một khung cảnh sống động và bình yên đến nao lòng.

Đây là nơi cậu đã từng chạy đến sau cái đêm kinh hoàng, gục ngã trước Shinobu Kocho, được giúp đỡ bởi Urokodaki-san. Giờ đây, cậu đang đứng đây, khỏe mạnh (dù còn non nớt), với kiến thức từ tương lai.

Tanjiro hít một hơi thật sâu. Mùi của thị trấn không có gì đáng lo ngại. Cậu cần phải hành động. Không thể lãng phí một giây nào.

Việc bán than phải nhanh chóng. Cậu cần tiền. Tiền để mua... gì đó. Gì đó có thể giúp ích.

Cậu bắt đầu bước vào thị trấn, tiếng rao quen thuộc vang lên trong cổ họng. "Than đây! Than mới đốn đây ạ!"

Nhưng giọng điệu của cậu khác lạ. Không còn vẻ hồn nhiên, trong sáng của một cậu bé bán than lần đầu xuống phố. Giọng cậu mang sự gấp gáp, một nỗi lo lắng tiềm ẩn mà ngay cả bản thân cậu cũng khó kìm nén.

Những người quen trong thị trấn nhìn cậu hơi lạ lẫm. "Ồ, Tanjiro đấy à? Hôm nay cháu xuống sớm thế?"

"Chào bác! Vâng, cháu muốn bán sớm ạ," Tanjiro cố gắng mỉm cười thật tươi, nụ cười quen thuộc của cậu, nhưng cậu cảm thấy nó méo mó và gượng gạo.

Cậu nhanh chóng tìm đến những khách quen, cố gắng bán than càng nhanh càng tốt. Đầu óc cậu không ngừng suy tính. Cậu cần gì? Cần một con dao sắc? Cần thuốc giảm đau? Cần băng gạc? Hay cần...

Ánh mắt cậu vô tình lướt qua một cửa hàng rèn nhỏ. Tiếng búa đập leng keng vang lên. Hình ảnh chiếc rìu cũ kỹ trên tay và những vết chém chí mạng của quỷ hiện lên trong đầu.

Cậu cần một lưỡi kiếm.

Một lưỡi kiếm đủ sắc để ít nhất gây sát thương cho quỷ cấp thấp, hoặc để tự vệ trước Muzan nếu hắn thật sự xuất hiện. Tất nhiên, nó sẽ không phải là Nichirin, nhưng bất cứ thứ gì cũng tốt hơn rìu.

Bán xong số than nhanh hơn dự kiến, Tanjiro đếm vội số tiền kiếm được. Không nhiều. Nhưng đủ để mua một con dao làm bếp sắc bén hoặc một vài thứ cần thiết. Một lưỡi kiếm đúng nghĩa là quá xa xỉ và khó kiếm.

Ý nghĩ về gia đình lại ập đến. Mẹ, Nezuko, Takeo, Hanako, Shigeru, Rokuta. Khuôn mặt tươi cười của họ. Mùi hương của họ. Cậu không thể để điều đó bị cướp đi lần nữa.

Cậu sẽ không lặp lại sai lầm cũ. Sẽ không ở lại nhà ông Saburo quá lâu. Sẽ không để gia đình đối mặt với Muzan một mình.

Nhưng làm sao để làm tất cả những điều đó chỉ trong vòng một ngày? Làm sao để chuẩn bị, để cảnh báo, để bảo vệ?

Tanjiro đứng giữa lòng thị trấn, tiếng ồn ào xung quanh như xa dần. Cậu cảm thấy cô đơn tột cùng. Cậu mang gánh nặng của cả tương lai trên đôi vai non nớt này. Không ai hiểu cậu đang phải đối mặt với điều gì.

Nhưng rồi, cậu nhớ đến nụ cười của Nezuko, ánh mắt lo lắng của mẹ, tiếng cười của các em. Nhớ đến lý do vì sao cậu đã chiến đấu không ngừng nghỉ trong dòng thời gian cũ.

Vì họ.

Ngọn lửa trong tim cậu bùng lên mạnh mẽ. Không phải ngọn lửa căm thù hay tuyệt vọng của tương lai, mà là ngọn lửa hy vọng, tình yêu thương và quyết tâm bảo vệ. Ngọn lửa của Hơi Thở Mặt Trời, dòng chảy của Hơi Thở Nước, và cả linh hồn kiên cường của Tanjiro Kamado, tất cả như hòa quyện lại, truyền sức mạnh vào cơ thể nhỏ bé này.

Cậu không có nhiều thời gian. Cậu không có đủ sức mạnh ngay lúc này. Nhưng cậu có kiến thức. Cậu có sự quyết tâm. Và quan trọng nhất, cậu có một cơ hội thứ hai.

Tanjiro siết chặt tay, móng tay ấn vào lòng bàn tay. Đau rát, nhưng giúp cậu tỉnh táo.

Cậu sẽ không để bi kịch lặp lại. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ gia đình mình.

"Được rồi," cậu lẩm bẩm, giọng đầy kiên định. "Không được lãng phí thời gian. Phải hành động ngay."

Cậu quay người lại, ánh mắt quét qua các cửa hàng. Cần mua gì? Mua thuốc lánh nạn? Mua dầu hỏa để châm lửa xua quỷ (dù biết nó không hiệu quả)? Mua một con dao sắc nhất có thể tìm được?

Ý nghĩ đầu tiên: tìm một con dao.

Với mục tiêu rõ ràng, Tanjiro bắt đầu sải bước về phía cửa hàng rèn mà cậu vừa thấy. Dù bước chân còn hơi vội vã và run rẩy, nhưng hướng đi đã xác định.

Con đường phía trước đầy rẫy những điều chưa biết. Thay đổi quá khứ là một canh bạc mạo hiểm. Nhưng vì gia đình, vì những người thân yêu đang chờ đợi trên núi, Tanjiro Kamado sẵn sàng đánh cược tất cả.

 

Hết Chương 1.