Chương 6: Tượng Tâm – Tự Kỷ Chi Hồn

Chương 6: Tượng Tâm – Tự Kỷ Chi Hồn

Không khí đặc quánh lại như bùn loãng. Trong bóng tối lạnh buốt và đặc sệt oán khí, Huy đứng trước một vòng gương treo lơ lửng, được ghép từ vô vàn mảnh thủy tinh lởm chởm. Mỗi mảnh phản chiếu một phần khác nhau trong ký ức cậu – tiếng mẹ khóc, cha cầm chén rượu, ánh đèn mổ khi cậu suýt chết vì tai nạn.

Từ giữa gương, một bóng người lặng lẽ bước ra – Tượng Tâm.

Nó mang khuôn mặt Huy, nhưng đôi mắt trắng dã, da khô nứt như đất chết. Tóc dài rũ rượi, mỗi sợi như dây rễ cây đen cuốn quanh cổ tay. Trong tay nó là chiếc mặt nạ gỗ nứt vỡ, khắc hai chữ: "Vong Ngã."

> “Tao là mày, nhưng không yếu đuối như mày.”

“Tao sống vì tao, không vì mẹ, không vì ai cả.”

“Ngươi muốn tu? Ngươi muốn làm gì trong thế giới này khi chính bản thân còn ghét bỏ chính mình?”

Ầm!

Không gian nổ tung thành từng mảnh ký ức – một lớp học đầy tiếng cười nhạo, bàn tay run rẩy trong nhà xác, tiếng kêu cứu bị nghẹn lại trong nước lũ. Mỗi bước Tượng Tâm tiến tới, tâm trí Huy như bị kéo dạt vào vùng tối ký ức không lối ra.

---

Trong thế giới hiện thực – Trụ sở HTSN – tầng ngầm D5:

Cố vấn Yến khoác áo trắng, mắt nhìn vào “Kính Hồn Linh Đồ” – một mặt kính đa tầng ghi nhận chuyển động linh thể trong không gian lệch thực tại. Cô cau mày.

> “Nó đã chạm vào lớp thứ nhất của Tự Kỷ Chi Hồn… mức nhiễu linh tăng nhanh.”

Một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau:

> “Chúng ta có nên can thiệp?” – Đội trưởng Tống (người đàn ông trọc đầu ở chương 5) hỏi.

“Không. Nhưng cho phép một đặc vụ linh thức hỗ trợ gián tiếp.” – Yến đáp.

“Cậu ta là ‘mầm xoáy hồn’. Nếu vượt qua bản ngã, chúng ta có được một cánh cửa khác vào Linh Đồ.”

Cô chạm ngón tay lên mặt kính. Một lệnh truyền đi. Một linh hồn nhân tạo – Đặc vụ hư thức cấp 3: Kỳ Lam – được truyền vào kết giới ngoại vi của Hạ Giới, với lệnh: Không can thiệp trực tiếp, chỉ hỗ trợ tinh thần nếu linh thể Huy bắt đầu vỡ.

---

Trong Hạ Giới – Tầng Vọng Tượng:

Huy bị đè xuống mặt đất bằng chính nỗi sợ hãi và sự tội lỗi của bản thân. Tượng Tâm ghé sát tai cậu, thì thầm:

> “Mày sống vì nỗi sợ, không phải vì ý chí. Mày chỉ muốn trốn chạy.”

“Đưa mặt nạ này cho tao… và ngủ đi. Tao sẽ thay mày sống tiếp.”

Một tay nó đặt mặt nạ gỗ lên ngực Huy. Linh lực trong người cậu dần đóng băng.

Đúng lúc ấy, trong dòng ý thức mờ đục, một tia sáng nhỏ hiện ra. Giọng nói xa xăm nhưng quen thuộc vang lên:

> “Đây không phải giới hạn của cậu.”

“Người mang thẻ ngọn lửa tím, là người được chọn để đốt cháy tượng tâm, không phải quỳ gối.”

Huy mở mắt. Trong khoảnh khắc, cậu thấy một người phụ nữ áo xanh lam đứng ở xa – ánh mắt như nhìn xuyên qua tầng tầng ảo cảnh.

> “Kỳ… Lam?”

Cậu không biết người đó là ai, nhưng cơn lạnh dần rút đi. Một luồng khí nóng xuất hiện nơi đan điền. Mảnh linh hồn đầu tiên mà cậu thu được ở thế giới cũ bắt đầu rung lên – nó cộng hưởng với dòng oán khí quanh Tượng Tâm, tạo ra một ngọn lửa tím mờ.

> “Tao… không phải hoàn hảo.”

“Tao đã sợ, đã hèn. Nhưng tao không cần phải giết mày để bước tiếp.”

“Tao chấp nhận mày.”

Ngọn lửa tím bùng lên. Chiếc mặt nạ gỗ vỡ tan. Tượng Tâm gào lên, da nó nứt toác, ánh sáng rọi qua hàng trăm vết nứt trong hình dạng của ký ức. Nó tan biến… nhưng không bị tiêu diệt – mà chảy về phía Huy, dung hợp vào tâm hạch.

---

Bên ngoài – HTSN:

Yến nhìn chỉ số trên bảng đo hồn.

> “Đã kết hợp. Huy đã bước qua Tự Kỷ Chi Hồn, hoàn tất tầng thứ nhất.”

“Tượng Tâm không bị xóa, mà được thu nhận… giống cách người xưa luyện ‘Tâm Tướng Đạo.’”

Tống gật đầu:

> “Cô đang tạo ra một cá thể dị biệt… một linh thể không cần ‘thoát tục’, mà học cách ‘ôm trọn tục niệm’ để thăng hoá.”

Yến nhếch môi:

> “Vì Hạ Giới này không dành cho kẻ thuần khiết. Mà dành cho những kẻ từng chạm đáy vực tâm linh…”

---

Trong bóng tối, Huy bước ra khỏi vùng Vọng Tượng. Trước mặt là Cốt Huyệt thứ hai, nơi những linh hồn không chịu siêu sinh tụ lại thành Pháp Dụng Xương Sọ – thử thách kế tiếp.

Phía sau lưng, một ánh sáng lam lập loè – dấu vết còn sót lại của đặc vụ Kỳ Lam.

> “Nếu ngươi còn sống… tôi sẽ còn hiện.”

“Nhưng mỗi lần, tôi sẽ lùi xa hơn một chút.”

---