Chương 54 – Kỳ Nghỉ Bất Đắc Dĩ

Chương 54 – Kỳ Nghỉ Bất Đắc Dĩ

Thời gian: Ngày 20/03/2048 – buổi chiều tại Sài Gòn.

Địa điểm: Quận 5, gần khu dân cư nơi Huy sinh sống trước kia.

---

Ánh nắng lười biếng trải dài trên những tán cây dầu già cỗi. Sài Gòn vẫn náo nhiệt như thường, nhưng đâu đó trong không khí, Huy cảm thấy… sự lặng im kỳ lạ.

Sau tất cả những tầng thực tại, quy tắc hủy diệt và cảm xúc bậc cao, cuối cùng anh cũng được “nghỉ phép”. Một ngày không có máu me, không linh hồn vặn xoắn, không quái dị cấp S, chỉ là… cuộc sống.

Huy mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản. Tay cầm bịch bánh tráng trộn và ly sữa tươi trân châu đường đen.

> “Giờ mình mới thấy quý cái gọi là bình thường…”

Anh vừa nhai, vừa bước qua cổng Trường THPT Nguyễn Huệ – nơi anh từng học thời cấp ba. Đã lâu lắm rồi anh chưa trở lại đây.

> “Ước gì không bị cuốn vào cuộc chiến này… hmmmm~”

Anh thở dài, ngửa mặt nhìn lên cột cờ, gió nhẹ lướt qua làm cờ đỏ sao vàng phất phơ. Nhưng đúng lúc ấy – một làn khí lạnh âm u bất thường luồn vào sống lưng anh.

Huy khựng lại. Tay đưa lên mắt trái – Pháp Nhãn mở.

Cảnh vật biến sắc – bầu trời trở nên u ám, hàng cây bên cổng trường lắc lư không gió, và giữa sân trường, nơi đặt bức tượng bán thân một nhà giáo xưa…

…đang có thứ gì đó đứng lặng.

Nó không có mặt. Chỉ là một hình thể đen kịt như được cắt ra từ bóng tối.

Huy nhíu mày. Anh lấy điện thoại từ túi áo – một chiếc máy đen bạc đặc chế chỉ cấp S trở lên của HTSN mới có quyền sử dụng.

Anh bấm gọi một số được cài sẵn: Liên lạc nhanh – HTSN TP.HCM.

> “Alo, tôi là Nguyễn Thị Phương – quản lý khu vực phía Nam của HTSN. Xin hỏi cậu cần gì từ tổ chức?”

Huy nói, giọng không nhanh không chậm:

> “Tôi là Nguyễn Gia Huy – cấp S+ HTSN. Tôi cần đơn vị hỗ trợ phong tỏa khu vực quanh Trường THPT Nguyễn Huệ, nghi ngờ xuất hiện quái dị cấp chưa rõ.”

Bên kia im lặng vài giây.

> “Vâng… tôi sẽ cho sơ tán học sinh và gửi nhóm C và D đến kiểm tra—”

> “Không cần.” – Huy cắt lời. – “Tôi rảnh. Tôi xử lý. Mọi người chỉ cần hỗ trợ cách ly mềm và kiểm soát thông tin theo hướng 'dị vật kỹ thuật' để dân chúng dễ chấp nhận.”

Phương lưỡng lự:

> “Chuyện này… tôi phải xin chỉ đạo từ cấp trên.”

Huy cười khẩy:

> “Cô gọi đi. Tôi chờ.”

---

Tại trụ sở HTSN TP.HCM.

Phương đứng nghiêm trước một màn hình hologram hiển thị hình ảnh Huy đang đi quanh sân trường. Phía sau là khí âm mờ ảo, lặng lẽ như đang... nghe lén.

Phương quay qua cấp trên:

> “Cục phó, cậu ta muốn xử lý một mình, nhưng yêu cầu chúng ta chỉ phong tỏa thông tin nhẹ. Ý kiến ạ?”

Người đàn ông đứng tuổi, đeo kính và mặc áo xám của lực lượng pháp sư chỉ đạo, đáp:

> “Cho phép. Hiện tại Bộ Truyền thông cũng đang chuẩn bị tung ra các thông tin định hướng về linh dị rồi. Sự kiện nhỏ thế này… để cấp S+ xử lý xem sao.”

---

Trở lại hiện trường.

Khi Phương gọi lại:

> “Anh Huy. Cấp trên đồng ý. Sẽ phong tỏa mềm trong vòng bán kính 500m. Báo chí địa phương sẽ đưa tin sai lệch.”

Huy gật đầu, cúp máy.

Anh nhìn về phía tượng đá nơi sinh vật vô diện đang đứng. Tay trái siết chặt.

> “Tưởng nghỉ được vài bữa. Vậy mà tụi mày cũng không để yên.”

Từng bước, anh tiến vào cổng trường – bóng chiều kéo dài theo mỗi bước chân.

Gió nhẹ nổi lên, và tiếng cười khàn khàn của linh thể vang vọng giữa sân trường vắng…

---

Hết chương 54