Trên một hành tinh mang tên Địa Cầu, giữa những con phố đông đúc và ồn ào. Dòng người xung quanh hối hả lướt qua, tiếng còi xe, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, như thể tất cả đang sống trong một nơi tràn ngập niềm vui, hạnh phúc. Có một người chậm dãi từng bước tiến tới, mỗi bước đi đều chậm rãi và chắc chắn, tựa như đang đi xuyên qua lớp bụi dày của thời gian, cách biệt với hoàn cảnh xung quanh. Hắn cao khoảng mét tám, dáng người mảnh khảnh, không quá nổi bật giữa đám đông. Khuôn mặt u ám, vẻ lạnh nhạt toát lên sự xa cách. Nhưng có một thứ khiến người khác không thể không ngoái nhìn nhất chính là đôi mắt đỏ rực, khiến không ít ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía hắn — đôi mắt không thuộc về nơi này.
Nhưng hắn vẫn điềm nhiên, thản nhiên bước tiếp như thể tất cả những ánh mắt kia... chỉ đang dõi theo một ai khác, không phải hắn. Có lẽ, hắn đã quá quen với cảm giác đó — quen đến mức chẳng còn để tâm nữa.
Hắn dừng lại bên cây cầu quen thuộc. Một cảm giác nhẹ nhõm, dễ chịu trào dâng trong lòng, tựa như nơi này chỉ thuộc về riêng hắn. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không đổi. Hắn đeo tai nghe, tay cầm smartphone, như đang tìm một bài hát phù hợp.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời — hôm nay trời đẹp lạ lùng: xám xịt như sắp mưa, pha chút cam vàng ráng chiều, lại xen kẽ màu xanh thẳm của bầu trời.
Hắn chìm vào suy nghĩ, ánh mắt vô định nhìn dòng sông đang chảy cuồn cuộn phía dưới. Chậm rãi ngồi xuống ghế đá bên gốc cây bàng, hắn uống nốt chai nước còn dang dở.
Gió rít gào, mang theo hơi nước lạnh phả vào người. Hắn khẽ mỉm cười, vui vẻ tận hưởng cảm giác ấy — như thể làn gió mát đang xoa dịu tâm hồn, báo hiệu một trận mưa lớn sắp kéo tới.
Tuy nhiên—
Một luồng sấm sét bất ngờ giáng xuống, mang theo ánh sáng xanh tím chói lòa đập thẳng vào mắt hắn. Trong khoảnh khắc ánh sáng còn chưa tan, một tiếng nổ vang trời đã xé toạc không gian, rền rĩ như một con thú dữ gào thét, lao thẳng vào tai hắn.
Hắn giật nảy người, phản xạ theo bản năng, cả cơ thể căng cứng như dây đàn. Một lát sau mới lờ mờ định thần lại, cố ép mình giữ bình tĩnh, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Chắc là nhìn lầm… hoặc chỉ là hoa mắt thôi.”
Nhưng trong lòng hắn lại trào lên một tia nghi hoặc mơ hồ — một trực giác lạnh lẽo len lỏi, khẳng định rõ ràng: đó tuyệt đối không phải là ảo giác.
Hắn nghi hoặc… không phải vì sấm sét bất ngờ giáng xuống — sự việc đã xảy ra ngay trước mắt, mắt thấy tai nghe, không thể chối cãi. Điều khiến hắn băn khoăn chính là màu sắc kỳ lạ của tia sét khi nãy.
Theo hiểu biết của hắn, sét thường có màu trắng xanh — đó mới là thứ ánh sáng phổ biến nhất, phát ra từ nhiệt lượng kinh người khi không khí bị xé toạc. Những màu như đỏ, vàng, cam, tím hay xanh lá đôi khi cũng xuất hiện, nhưng thường là do điều kiện môi trường đặc biệt hoặc góc nhìn xa xôi.
Thế nhưng luồng sét vừa rồi lại mang một màu xanh tím kỳ quái, không giống bất cứ màu sắc nào hắn từng thấy — vừa mê hoặc, vừa bất tường. Nó không chỉ đập vào mắt hắn, mà như khắc một vết nứt trong lòng hắn, âm ỉ bất an.
Bất giác, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Hắn chợt cảm thấy sợ hãi. Nếu như tia sét ấy lệch đi một chút, nếu như hắn vô tình đứng gần hơn một bước… có lẽ giờ đây, nơi hắn đang đứng chỉ còn lại một cái xác cháy khô, khét lẹt và biến dạng giữa vũng nước mưa.
Hắn cảm thấy mình rất may mắn Nhưng— Ngay lập tức, hắn bất ngờ nhận ra cơ thể như mất kiểm soát, bị một lực vô hình đẩy về phía trước.
Cảm giác ấy kỳ lạ — vừa giống như bị xô đẩy, lại như bị hút đi.
Hắn cảm thấy rất khó chịu.
Không rõ từ khi nào, một cảm giác kỳ quái len lỏi vào người — như thể có thứ gì vô hình nào đó đang cưỡng ép kéo hắn đi. Toàn thân hắn run nhẹ,t âm trạng lúc trước — tuy có nghi hoặc và sợ hãi — ít nhất vẫn còn tỉnh táo. Thế nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự bức bối, khó chịuÁnh sáng xanh tím của tia sét khi nãy dường như vẫn còn phản chiếu trong đáy mắt, như một lời cảnh báo chưa dứt. Hắn cau mày
Theo dự báo, cơn bão sẽ ập vào đất liền chỉ trong vài giờ nữa. Tâm trạng vừa rồi tan biến. Nhưng rồi, chỉ chốc lát sau, y lại thấy mọi thứ trở nên bình thường. Có lẽ bão sẽ đến sớm hơn, với gió giật dữ dội và những cơn lốc xoáy khốc liệt.
Thế nhưng—
Đồng tử hắn co rút lại. Ánh mắt đỏ rực không còn sự điềm tĩnh như ban nãy— chỉ còn nỗi kinh hoàng, đan xen với bối rối, sững sờ, tuyệt vọng... Cảm xúc trong hắn biến đổi không ngừng, hỗn loạn như triều dâng sóng cuộn, khiến hắn hoảng loạn, sợ hãi đến mức tưởng như phổi sắp nổ tung. Toàn thân run rẩy dữ dội, không rét mà run — từng khớp xương, từng thớ thịt đều như mất đi sự kiểm soát. Hơi thở gấp gáp, nặng nề kéo dài, như thể mỗi lần hít vào là một cuộc vật lộn với chính sinh mệnh mình.
Trước mắt hắn, không gian bỗng khẽ rung. Giữa không trung lặng lẽ xuất hiện vài vết nứt mảnh như sợi tóc. Chúng dần lan rộng, đan xen nhau thành một khe nứt kỳ dị. Vết nứt ấy mang màu đen sâu thẳm, xen lẫn ánh xanh dương lạnh lẽo và sắc tím u ám, tựa như ánh sáng bị bóp méo giữa hư không — tạo nên một cảnh tượng ma mị, quỷ dị đến rợn người.
Bên trong khe nứt, một vòng xoáy u ám đang chậm rãi hình thành. Ban đầu, nó quay rất chậm, gần như không thể nhận ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tốc độ tăng vọt — từng vòng, từng vòng xoáy siết chặt, như muốn nghiền nát cả không gian. Lực hút từ đó cũng theo cấp số nhân mà gia tăng, từ nhẹ như gió thoảng, dần hóa thành một cơn cuồng phong vô hình, gào thét kéo mọi thứ về phía nó.
Ngẩn ngơ trong một khắc, rồi như có bản năng dẫn lối, hắn lập tức phản ứng. Cả hai tay vươn ra, bám chặt lấy thành ghế, như kẻ chết đuối vớ được cọng cỏ cuối cùng.
Trong lòng hắn lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất đồng thời tự nhủ: Phải sống, phải thoát khỏi nơi quỷ dị này.
Tuyệt đối không được buông tay.
Bởi nếu buông... thì mọi thứ sẽ chấm dứt. Không chỉ là thân thể, mà cả cuộc đời hắn — tất thảy — sẽ bị nuốt trọn trong hư vô.
Đồng thời, trong lòng hắn không ngừng phân tích sự việc kỳ bí đang diễn ra — vết nứt quỷ dị kia, lực hút vô hình, và cả bản chất u tối đằng sau nó. Từng suy đoán, từng giả thuyết chạy qua đầu, nhưng chẳng có lời giải nào có thể làm hắn yên lòng.
Và rồi, hắn phát hiện ra một điều kỳ lạ: Dù lỗ hổng ấy có lực hút mạnh đến mức nhấc bổng cả cơ thể hắn , khiến thân thể nghiêng ngả... thì mọi thứ xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Những chiếc lá bàng khô vẫn nằm yên dưới đất.
Hạt bụi, hạt cát không hề bị cuốn lên.
Chiếc ghế đá — vật thể nặng hơn y nhiều lần — vẫn đứng sừng sững như chẳng có gì xảy ra.
“Rốt cuộc… ta là mục tiêu duy nhất.”
Ý nghĩ này trong nhắt mắt hiện ra trong đầu hắn, ngay tức khắc như nước thủy triều thế không thể cản. Mặc dù hắn luôn là người bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng ngay lúc này càng phân tích sự việc kì bí hắn ngay cả đứng cũng không đứng nổi, hai chân run rẩy kịch liệt, cả người toát mồ hôi hột.
Chính điều ấy làm hắn thêm tuyệt vọng. Ngay cả khi có xác chết trước mặt hắn thì hắn chỉ cảm thấy như nhìn một con vật chết, dù cái xác ấy có đáng sợ hay thảm khốc hơn.
Càng khiến hắn chết lặng hơn là-
Vết nứt đó... không phải chỉ là một vết nứt trong không gian.
Nó giống như một hố đen vũ trụ — nơi không ánh sáng, không vật chất, không bức xạ điện từ nào có thể thoát ra.
Một vực sâu không đáy, nơi mọi định luật vật lý đều bị bóp méo, thậm chí bị xóa bỏ.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, hắn đã cố phân tích nó bằng lý trí — nhưng càng phân tích, hắn càng thấy bất ổn.
Một cơn hoảng loạn vô hình len lỏi vào tâm trí — không phải nỗi sợ thông thường, mà là một nỗi sợ nguyên thủy, bản năng, như thể linh hồn hắn đang run rẩy trước một thứ vượt quá cả sự hiểu biết của nhân loại.
Phát hiện ấy không mang lại cho hắn chút hy vọng thoát khỏi khốn cảnh, cũng chẳng đem lại sự nhẹ nhõm nào — ngược lại, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ từ lan tỏa, xâm chiếm tận sâu trong tâm can.
Người khác nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, có lẽ sẽ gào thét, kêu cứu.
Nhưng hắn thì không.
Không phải vì không muốn.
Mà là không thể.
Tựa như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, khiến âm thanh kẹt lại trong lồng ngực.
Hắn đã thử kêu, cố gắng phát ra tiếng... nhưng dường như có những bức chắn trong suốt bao quanh, ngăn không cho âm thanh thoát ra ngoài.
Hắn không chắc chắn, nhưng có thể đoán rằng — những bức chắn đó không cản trở hành động, mà chỉ ngăn chặn tiếng kêu cứu.
Như thể tất cả đã được sắp đặt sẵn... để chỉ mình hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Một cái bẫy — tinh vi và im lặng.
Và hắn — kẻ duy nhất bị nhắm đến.
Mặc dù trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, có run rẩy, có tuyệt vọng, nhưng cũng có kiên trì có cố chấp… nhưng hắn biết rõ: thất bại là điều không thể tránh khỏi. Dẫu vậy, hắn vẫn ra sức chống cự, mặc kệ bóng ma tử vong đang dần bao trùm. Lúc này đây, hắn chẳng khác gì một kẻ phàm nhân nhỏ bé, ra sức giãy giụa trước sức mạnh tuyệt đối của trời đất, của thiên nhiên.
Dù rơi vào tuyệt cảnh, hắn vẫn giữ lại một tia hy vọng mong manh. Nhưng chính hắn cũng biết, tia hy vọng đó quá nhỏ bé, quá nực cười. Tuyệt vọng thúc đẩy hắn cố gắng đến mức vượt qua giới hạn bản thân, dốc lòng dốc sức. Thế nhưng… vẫn không chắc trụ nổi một khoảng thời gian tới.
Hai tay hắn trắng bệch, run rẩy. Hắn kiên trì đến được lúc này đã là một kỳ tích. Đổi lại là người khác, e rằng đã sớm gục ngã. Có thể nói, kẻ có thể cầm cự nổi một khắc trong tình cảnh như hắn là cực kỳ hiếm hoi.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Thất bại thì sao chứ? Cho dù kết cục đã định, cho dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ bé đến đáng thương, hắn vẫn kiên trì đến cùng. Chỉ có như vậy, hắn mới không thẹn với lòng, không nuối tiếc. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể ngẩng đầu đối mặt với chính mình. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy rằng hắn đã nắm chặt được cơ hội — một tia hy vọng cuối cùng. Cuối cùng thì vẫn thất bại, nhưng chỉ có mình hắn biết rằng mình đã kiên trì đến tận cùng.
Dường như vết nứt quỷ dị đã mất hết kiên nhẫn, thẳng tay với kẻ phàm nhân đang liều mạng vùng vẫy này…
Soạt!
Một âm thanh vang lên. Không lớn, nhưng trong không gian tĩnh mịch đến rợn người, âm thanh ấy vang vọng mãi bên tai hắn , như dấu hiệu báo rằng tử thần đã đến sát bên.
Bộp!
Hai bàn tay khổng lồ, to lớn như trời giáng, từ trong vết nứt giữa không trung đột ngột thò ra, nhanh chóng xé toạc không gian thành một khe nứt rộng lớn. Từ đó, một lỗ hổng khổng lồ hiện ra. Vòng xoáy trong lòng lỗ hổng mỗi lúc một lớn, tốc độ xoay tròn dữ dội, lực hút theo đó cũng tăng lên vô số lần, như muốn hút cạn tất cả mọi thứ.
Bên trong lỗ hổng ấy, ánh sáng biến ảo không ngừng. Ba màu đen, xanh dương và tím u tối chiếm gần một nửa, khiến khung cảnh trở nên quỷ dị đến cực điểm. Từng giây, từng phút trôi qua, sắc màu ấy lại thay đổi, như thể đang thở, đang sống.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mọi thứ đã ập đến trong chớp mắt. Hắn như một con diều đứt dây, bị cuốn phăng vào cơn gió xoáy điên cuồng. Hai mắt hắn nhắm chặt, răng nghiến ken két, hai cánh tay như bị xé toạc vì đau đớn. Lực hút quá mạnh khiến hắn mất trọng tâm, cơ thể không còn tự chủ. Cánh tay bị bẻ gãy, sức lực cạn kiệt, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng. Cả người thần sắc choáng váng, dường như sắp ngất. Hắn cũng chỉ là một chàng trai trẻ mới 17 tuổi.
Lúc này đây cơ thể của hắn đã thúc đẩy đến cực hạn, mặc dù cơ thể đã giải phóng mọi tiềm năng khi con người gặp nguy hiểm , vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân .
Ngay lúc hắn sắp rơi xuống đất, một bàn tay bất ngờ thò ra từ trong vòng xoáy, bắt lấy hắn một cách chuẩn xác rồi rất nhanh chóng kéo vào. Chẳng biết lấy sức từ đâu, dường như bàn tay to lớn khổng lồ kia đã chạm vào cánh tay bị gãy của hắn. Hắn chỉ kịp gào lên thảm thiết rồi… biến mất.
Dường như lúc này âm thanh của hắn đã không còn bị giới hạn bởi những rào chắn vô hình kia. Như thể cục đá được ném vào giữa mặt hồ nước tĩnh lặng
Lỗ hổng kia cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, từ một hố xoáy khổng lồ co lại bằng hạt đậu, sau đó chỉ còn là một vệt sáng mờ rồi lặng lẽ biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Nếu lúc ấy có người nào đó vô tình chứng kiến, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng mình hoa mắt hoặc đang hoang tưởng. Bởi lẽ, hiện tượng như vậy… từ xưa đến nay, trên Địa Cầu chưa từng được ghi nhận, chưa từng được lưu lại trong bất kỳ tài liệu lịch sử nào.
Nếu có tồn tại ghi chép, thì cũng chỉ có những người có cấp bậc cực kỳ cao trong hệ thống bí mật của nhân loại mới được biết. Những kẻ nhỏ bé như cát bụi – như chúng ta – thì chẳng thể nào hay biết. Đến cả khi chết đi, có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới việc đã từng có một hiện tượng như vậy xảy ra trên thế giới.
Nếu có ai khác biết đến chuyện này, chắc chắn kẻ đó sẽ bị diệt khẩu để bịt miệng, hoặc nếu may mắn hơn… thì cũng chẳng dám hé nửa lời, mãi mãi im lặng sống trong sợ hãi.
Ngay lúc này đây, bầu trời phía xa chỉ còn lại một màu xám xịt, ảm đạm và vô vọng – tựa như số phận của hắn. Mưa từng hạt nặng nề rơi xuống, như thể muốn xóa đi mọi dấu vết của sự kiện vừa xảy ra. Cũng như muốn cuốn trôi đi sự tồn tại của hắn … hoặc che giấu đi vết nứt kỳ dị đó.
Tiếng hét cuối cùng của hắn vang lên thảm thiết và tuyệt vọng – như lời chứng minh rằng:
“Hắn đã sống ở mảnh đất này, để lại nơi đây kí ức về hắn và dấu vết về sự tồn tại của hắn “
Dù chỉ là rất nhỏ bé nhưng lại mang ý nghĩa to lớn
Đáng tiếc… không ai nghe thấy.
Tiếng mưa rền vang như phủ lấp tất cả, cuốn phăng đi mọi dấu vết, tiếng hét thảm của hắn hay như vệt cháy đen do sấm đánh trước đó. Tất cả chìm vào trong nước mưa, tan thành bọt nước. Giống như thiên nhiên đang lạnh lùng loại bỏ một kẻ yếu ớt – không hề có chút lòng thương xót.
Nếu lúc này hắn còn ở Địa Cầu, còn ở trên mảnh đất Đại Việt này, vẫn là con dân đất Việt, có lẽ giờ đây hắn đang đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn trời mưa, trong lòng cảm thán…